Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 308
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:28:40
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô nhớ lại cách anh ta đóng vai ác quỷ, rồi bây giờ lại là gấu bông cười khúc khích mua xúc xích cho đồng đội cô. Làm gì có hệ thống nào bắt NPC chịu khổ đến vậy, mà vẫn cười với người chơi?
Cả nhóm tụ tập bên quầy, vừa ăn vừa cười nói. Không khí bỗng dưng trở nên ấm áp đến lạ, như thể giông bão đã tan biến, và phía trước là một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa địa ngục.
Khán giả phát cuồng trong bình luận:
[Đến rồi, đến rồi, CP của tôi đang nghiêm túc phát đường nè!]
[Kiếm tiền mua xúc xích cho vợ! Lần này Lý Kiến Hề chắc chắn đạt điểm cao rồi!]
[Ai hiểu được chứ, anh ấy thực sự giống như chú gấu bông này, tình yêu vụng về nhưng ấm áp…]
[Khi thấy Lý Kiến Hề biến mất cùng các NPC khác, trái tim tôi như vỡ tan. Dù cố gắng đến đâu, anh ấy cũng không thể thay đổi sự thật rằng mình là một NPC.]
[Bảnh không quan tâm! CP của bảnh là ngọt nhất! Bảnh không cần biết tương lai ra sao, bảnh chỉ cần hiện tại mà thôi!]
[Chỉ cần nụ cười mà họ trao nhau lúc này là thật… như vậy đã đủ rồi.]
Mộng Vân Thường
[Cứ xem như đây là một CP giới hạn!]
[Mị tin rằng nếu Lê Tri thật lòng thích Lý Kiến Hề, cô ấy nhất định sẽ tìm cách giải quyết chuyện này…]
Dưới ánh đèn mờ nhạt và mùi thức ăn đường phố còn lảng vảng trong không khí, Lê Tri vừa ăn xong cây xúc xích thì quay sang xử lý củ cải muối. Cô dùng que xiên cắt nó thành bốn miếng nhỏ, rồi cẩn thận chọc thêm vài lỗ. Đó là thói quen từ thời còn đi học – mỗi khi trốn anh trai ăn vặt cùng Lê Sương, hai chị em đều dùng cách này để ăn cho nhanh trước khi bị phát hiện.
Đối diện cô là một con gấu bông khổng lồ – cái đầu to quá cỡ cúi xuống, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.
"Anh có mệt không?" Lê Tri vừa gắp một miếng củ cải lên, vừa hỏi một cách nhẹ nhàng, "Bộ đồ gấu bông này trông nặng lắm."
Giọng Lý Kiến Hề nhỏ đến mức gần như thì thầm: "Không mệt."
Lê Tri hơi nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi quét qua lớp lông bông xù: "Anh không thấy mệt, cũng không thấy đói, đúng không?"
Lý Kiến Hề lặng vài giây rồi mới gật đầu: "Đúng vậy."
Bởi vì anh không phải là người, chỉ là một dòng mã phức tạp sống bên trong hệ thống. Việc ăn, ngủ, hay cảm xúc đều chỉ là lệnh được lập trình sẵn. Chúng không cần thiết, nhưng cũng không thể hoàn toàn giả vờ không tồn tại.
Bất ngờ, Lê Tri đưa tay ra. Những ngón tay của cô luồn qua lớp lông mềm, chạm vào bàn tay thật bên trong lớp vỏ gấu bông. Bàn tay kia gầy và cứng – rõ ràng là tay của người.
Cô bóp nhẹ một cái. Rồi lại bóp thêm lần nữa.
Gấu bông im phăng phắc, dường như toàn thân cứng đờ.
[ÔI TRỜI ƠI TAY VỚI TAY KÌA!!!]
[Chết rồi c.h.ế.t rồi, tui c.h.ế.t mất…]
[TAY ẢNH ẤM LẮM??? AAAAAAAAAA]
[Gấu bông sắp tan chảy luôn rồi kìa]
[Lê Tri chị đang làm gì vậy đó chị ơiiii!!!]
Lê Tri mỉm cười, rút tay về: "Tay của anh ấm thật đấy, giống hệt tay người bình thường."
Lý Kiến Hề ấp úng, giọng nghèn nghẹn: "Thật… thật sao…?"
"Thật mà." – Cô vẫn cười, mắt sáng lên đầy tinh nghịch – "Giống như tay em vậy. Anh có cảm nhận được không?"
Lần này, gấu bông mất khá lâu mới đáp lại: "Có. Tôi cảm nhận được."
Tay cô mềm và ấm, như thể mang theo cả mùa xuân. Khi chạm vào, cảm giác ấy như một con chim nhỏ, non nớt và ngơ ngác, bất ngờ sà vào lòng bàn tay anh – khiến trái tim vốn không có nhịp đập cũng phải rung lên khe khẽ.
"Bệnh viện, Thôn Quan Bình, làng Liệt Nữ…" Giọng Lê Tri đột nhiên trở nên trầm xuống. "Anh đã quay lại những nơi đó bao giờ chưa?"
Lý Kiến Hề lắc đầu: "Chưa từng quay lại. Sau khi phó bản kết thúc, thế giới bên trong cũng biến mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/308.html.]
"Vậy những người trong đó thì sao?"
"Họ cũng biến mất cùng phó bản."
Câu trả lời nhẹ bẫng như không, nhưng không khí quanh họ lại nặng đến mức như sắp đặc quánh lại.
Lê Tri nhìn anh hồi lâu, rồi hỏi: "Anh từng gặp người nào giống anh chưa? Một người có thể tự do di chuyển giữa các phó bản, không biến mất cùng thế giới đó?"
Lý Kiến Hề yên lặng thật lâu, rồi gật đầu chậm rãi: "Có. Nhưng chỉ một lần duy nhất."
"Anh quen người đó à?"
"Không. Chúng tôi chỉ gặp nhau… trong một bệnh viện."
"Giống em ở điểm nào? Ngoại hình sao?"
Gấu bông khẽ lắc đầu, mắt ánh lên vẻ hồi tưởng: "Không phải ngoại hình… mà là cảm giác. Cô ấy cho tôi cảm giác quen thuộc giống như em vậy."
Cảm giác quen thuộc đó – lần đầu Lê Tri nghe anh nói đến, cô đã thấy hoài nghi. Nhưng giờ cô hiểu. Anh không chỉ nói suông. Trong tâm trí anh, đã từng có một người như cô. Hoặc là... một phần của cô đã từng tồn tại trong thế giới nào đó mà chính cô không nhớ nổi.
"Các anh có gặp lại không?" – Cô hỏi, giọng khẽ khàng như sợ phá vỡ điều gì đó mơ hồ và mong manh.
"Không. Cả hai chỉ nhìn nhau. Và nhận ra người kia… cũng không giống phần còn lại của thế giới."
Cô không nói gì thêm, cúi đầu ăn tiếp miếng củ cải cuối cùng. Hơi nóng từ món ăn đã nguội đi, để lại dư vị nhạt nhòa, nhưng có gì đó trong tim cô lại nóng lên.
"Bọn em phải đi làm nhiệm vụ rồi."
"Ồ..." Gấu bông thẫn thờ: "Tạm biệt."
Giọng anh buồn thiu như đứa trẻ bị bỏ lại giữa sân trường. Lê Tri không nhịn được cười, đưa tay vuốt đầu anh: "Xoa xoa. Hẹn gặp lại sau."
Gấu bông từ từ cúi đầu, ngoan ngoãn để cô vuốt. Động tác đó không mang chút gì đùa giỡn, mà lại yên bình đến mức kỳ lạ – như thể anh thật sự là một sinh vật biết cảm xúc.
"Ước gì tôi cũng được vuốt…" – Âu Văn Đống ở phía sau nhìn cảnh đó, thèm thuồng thốt lên.
"Vuốt cái đầu anh!" – Du Kinh Mộng trừng mắt. "Anh là chó hả?"
Chào tạm biệt gấu bông xong, nhóm người tiếp tục tiến bước theo hướng dẫn. Không khí đêm dần trở nên lành lạnh hơn, kèm theo tiếng nước róc rách vọng lại từ xa. Hai bên con đường lát đá bắt đầu xuất hiện một dòng kênh rộng chừng hai mét, nước bên dưới lặng lẽ chảy, ánh sáng xanh thẫm chiếu rọi hai bên bờ, soi lên lớp sương mù đang trôi là là trên mặt nước như những bóng ma lững lờ.
Chẳng mấy chốc, trước mặt họ xuất hiện một hồ nước rộng lớn. Nơi này nối liền với khu vực vòng đu quay. Sương phủ dày đặc, ánh đèn lấp ló phía sau như thể đang giấu thứ gì dưới mặt nước tĩnh lặng. Thỉnh thoảng, tiếng nước vang lên như có thứ gì đang bơi, hoặc… đang bò.
Ngay bên hồ, một trò chơi chưa ai đụng đến hiện ra: tàu cướp biển.
Không giống những con tàu cướp biển thường thấy ở công viên giải trí, trò chơi này mang hình dáng cổ xưa rợn người – gỗ mục, không có màu sắc vui tươi nào, chỉ có vẻ lạnh lẽo như một linh hồn đang đợi được đưa qua sông.
Trì Y rùng mình, xoa tay vào cánh tay: "Mấy người có nghĩ cái trò tàu cướp biển này sẽ thực sự có cướp biển không? Loại cướp biển g.i.ế.c người rồi trói xác vào mạn tàu ấy?"
Du Kinh Mộng tỏ ra hăng hái: "Hoặc là quái vật biển! Bạch tuộc khổng lồ! Nó sẽ thò xúc tu lên boong tàu, lôi người xuống nước…"
Âu Văn Đống co rúm người lại: "Hai bà điên kia đừng có nói nữa! Nếu hệ thống nghe thấy rồi hứng lên thì tụi mình c.h.ế.t chắc!"
[Đừng đùa với hệ thống, tụi bây có biết nó nghe thấy thiệt không!!!]
[Đây là gợi ý hay là gọi hồn vậy???]
[Tui mà là hệ thống thì thêm liền con bạch tuộc 30 cái xúc tu đấy!]
[Huhu Lê Tri cứu tụi nhỏ đi, đừng để hệ thống phát rồ lên!!!]
Lê Tri bình thản nhìn về phía trò chơi: "Đi thôi, đến đó xem sao."