Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 306
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:28:12
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Nguyên liếc thấy Đường Nam San bước đi với khuôn mặt tái nhợt, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên một cách đầy ẩn ý. Trong lòng ngập tràn khoái cảm — cô ta cũng chẳng hơn gì mình! Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm: "Nam San, cô không sao chứ?"
Đường Nam San lắc đầu, không trả lời anh ta mà quay sang Lê Tri: "Cô mở thử hộp manh mối xem bên trong có gì."
Lê Tri gật đầu, đang định mở thì giọng nói chua chát của Hà Nguyên vang lên, cắt ngang không khí: "Ủa? Sao manh mối lại ở chỗ cô? Không phải nhóm cử anh Hồng Vũ lên thử thách sao? Vậy chẳng phải anh ấy mới là người nên giữ nó à? Cô lấy là có ý gì?"
Không khí lập tức trùng xuống.
Bùi Hồng Vũ khẽ cau mày, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Hà Nguyên thường ỷ vào uy danh và năng lực của mình để cười nhạo những người chơi khác. Với anh ta, những kẻ đó vốn không đủ trình để anh ta phải để tâm. Nhưng lần này lại khác.
Lê Tri vừa cứu mạng Đường Nam San, lại tỏ ra mạnh mẽ, điềm tĩnh hơn cả anh ta. Vì vậy, những lời mỉa mai mà Hà Nguyên buông ra chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Anh ta còn chưa kịp cất tiếng bào chữa thì Lê Tri đã cười, ánh mắt bình thản như đang hỏi thăm sức khỏe:
"Đúng vậy, rõ ràng manh mối ở ngay đó. Sao anh Hồng Vũ không đi lấy mà lại để tôi lấy nhỉ? Tôi cũng thấy tò mò thật đấy."
Cô quay đầu, nhìn thẳng vào Bùi Hồng Vũ: "Sao anh không lấy manh mối?"
Bùi Hồng Vũ im lặng, mặt không đổi sắc.
Dù luôn đứng về phía Bùi Hồng Vũ, Đường Nam San cũng không nhịn được bật cười khi thấy Lê Tri dùng giọng điệu hiền lành để phản đòn. Nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ nói ra đều như d.a.o cắt vào da mặt Hà Nguyên.
Mặt Hà Nguyên đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ, còn Bùi Hồng Vũ thì lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta:
"Im miệng!"
Trì Y đứng bên cạnh cũng bật cười khanh khách, cố ý bắt chước giọng Hà Nguyên:
"Sao anh Hồng Vũ không đi lấy manh mối nhỉ? Không muốn lấy à?"
Hà Nguyên giận tím mặt, hai tay siết chặt.
"Cô—!"
Trì Y lè lưỡi:
"Lêu lêu lêu—"
"Được rồi."
Lê Tri mở hộp manh mối, dập tắt cuộc cãi vã.
"Xem manh mối thôi."
Hai nhóm người lập tức im lặng, dồn sự chú ý vào bức tranh mà cô vừa lấy ra.
Vẫn là tranh, lần này vẽ một bàn chân nhỏ, nhìn hình dáng thì rõ ràng là của một đứa trẻ.
"Ban đêm, trống lắc, một bàn chân…"
Đường Nam San chắp nối lại những gì họ thu được từ ba thử thách.
"Lúc trước tôi có thấy trên Tường Bách Quỷ ở trạm xác nhận có một loại quỷ tên là Sơn Tiêu. Loại này chỉ có một chân, thường xuất hiện vào ban đêm, hình dạng như trẻ con. Chắc chắn là nó."
Cô ấy lắc đầu, giọng trầm xuống:
"Hai manh mối đầu còn dễ gây hiểu lầm với Dạ Đề. May mà có thêm manh mối thứ ba, không thì bị hệ thống dắt mũi đi sai hướng thật rồi."
Trì Y bĩu môi:
"Toàn là trò lừa của hệ thống thôi."
Đường Nam San bật cười:
"Cô đáng yêu thật đấy."
Trì Y hơi ngượng:
"... Cảm ơn."
Bùi Hồng Vũ lạnh lùng cất giọng:
"Quay về trạm xác nhận."
Thời gian đã sắp hết. Không ai phản đối, tất cả cùng đi. Khi quay lại, khu công viên giải trí bắt đầu rực sáng ánh đèn đỏ. Trạm xác nhận đã hiện ra, và nhóm Giai Ngẫu Thiên Thành cũng đã có mặt đầy đủ.
Lê Tri liếc qua một lượt, đủ năm người, không thiếu ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/306.html.]
Bên kia thấy Bùi Hồng Vũ và Lê Tri trở về cùng nhau, ai nấy đều không giấu nổi sự ngạc nhiên. Đợi họ lại gần, Hàn Văn Lâm bước lên, nửa tò mò nửa đề phòng:
"Hai người hợp tác à? Thử thách nào khó đến mức phải hợp tác mới qua được vậy?"
Bùi Hồng Vũ lười trả lời. Còn Lê Tri thì vẫn giữ nụ cười ôn hòa thường trực:
"Ừ, chúng tôi cùng vượt qua Tháp tử thần."
Cô dừng lại một nhịp rồi quay sang hỏi Bùi Hồng Vũ:
"Tôi nói manh mối cho họ biết được không?"
Dù sao manh mối cũng là do cả hai người cùng tìm ra, cô vẫn giữ phép tắc hỏi trước.
Mộng Vân Thường
Bùi Hồng Vũ cười khẩy, ánh mắt giễu cợt:
"Nếu tôi không đồng ý, cô sẽ không nói à?"
Lê Tri bình thản mỉm cười:
"Tất nhiên là không. Tôi vẫn sẽ nói."
Bùi Hồng Vũ: "..."
Nụ cười của anh ta càng thêm mỉa mai:
"Vậy hỏi tôi làm gì?"
Lê Tri nhẹ nhàng đáp:
"Hỏi thì vẫn phải hỏi, như vậy mới lịch sự."
Bùi Hồng Vũ nghiến răng, giật giật khóe môi, không nói thêm gì, chỉ quay người bước sang một bên, giữ rõ khoảng cách với cô.
Lê Tri mới quay sang Hàn Văn Lâm, giọng trầm xuống, nghiêm túc hẳn:
"Tháp tử thần rất nguy hiểm. Người chơi sẽ rơi vào ảo cảnh rơi không ngừng, nếu không tỉnh lại kịp trước khi ảo cảnh kết thúc thì sẽ rơi c.h.ế.t thật. Mỗi vòng là một tầng ảo cảnh, càng lúc càng sâu. Cần tinh thần cực kỳ vững mới vượt qua được. Tôi khuyên các anh không nên thử."
Hàn Văn Lâm rùng mình, mặt tái đi:
"Nguy hiểm đến thế sao?"
Trì Y chen vào, giọng gay gắt:
"Đến cả Đường Nam San còn suýt c.h.ế.t trên đó, anh nghĩ mình giỏi hơn cô ấy chắc?"
Cả nhóm bên kia đều biết rõ Đường Nam San là cộng sự của Bùi Hồng Vũ, không phải hạng xoàng, nghe đến đây thì ai cũng im lặng.
Lê Tri tiếp lời:
"Đáp án của Tháp tử thần là Sơn Tiêu. Các anh có thể bỏ phiếu luôn. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là anh truyền đạt lại lời tôi với họ, để cả nhóm tự quyết định."
Hàn Văn Lâm gật đầu:
"Tôi hiểu rồi."
Anh ta quay đi, rồi chợt dừng lại, giọng bỗng dịu xuống:
"Cảm ơn. Cô đúng như lời đồn… rất tốt."
Lê Tri chỉ khẽ mỉm cười.
Anh ta vừa đi, Trì Y đã thở dài, giọng nặng trĩu nỗi áy náy không thể giấu:
"Thực ra anh ta cũng không tệ… nhưng mà…"
Nhưng chúng ta không thể cứu họ.
Hàn Văn Lâm quay lại nhóm mình, truyền đạt y nguyên lời Lê Tri nói. Anh ta cũng bày tỏ quan điểm rõ ràng:
"Tôi nghĩ Lê Tri nói đúng. Không nên thử thách nữa, có đáp án rồi thì dùng."
Trình Giai Nguyệt vội gật đầu:
"Đúng đúng đúng!"
Đỗ Giai nhếch môi cười khẩy:
"Biết mỗi câu 'đúng đúng đúng'. Lỡ cô ta lừa chúng ta thì sao?"