Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 304
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:27:35
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cô đã phản kháng nó sao?" Lê Tri hỏi, giọng vẫn bình thản nhưng trong mắt đã xuất hiện một tia nghi ngờ.
"Tôi giằng co với nó, nhưng sau đó… tôi cảm thấy có điều gì đó sai sai. Cảm giác quá chân thực. Quá hoàn hảo."
Âu Văn Đống c.h.ế.t điếng: "Cô làm sao mà biết đấy vẫn là ảo cảnh? Tôi mà là cô chắc chắn tôi đã tin đó là thật rồi!"
Mộng Vân Thường
"Trực giác," Đường Nam San đáp đơn giản.
Lê Tri nghe vậy thì khẽ gật đầu. Một số người sinh ra đã có tinh thần chống chịu mạnh mẽ, bản năng của họ có thể phát hiện ra những vết nứt nhỏ nhất trong ảo giác. Với kiểu người như Đường Nam San, chuyện đó không có gì lạ.
"Cuối cùng tôi cũng tỉnh lại được khỏi tầng hai," cô ta nói tiếp, "Nhưng Hà Nguyên thì không. Dù chúng tôi làm mọi cách cũng không lôi được anh ta ra. Cuối cùng buộc phải dùng đến một đạo cụ giải ảo rất đắt đỏ."
Lê Tri liếc nhìn sang Hà Nguyên đang đứng cạnh Bùi Hồng Vũ. Sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt ảm đạm. Rõ ràng đang rất khó chịu khi thấy Đường Nam San kể lể điểm yếu của mình giữa bàn dân thiên hạ, nhưng anh ta không dám phản bác. Bởi vì, đó là sự thật.
Và trong đội của Bùi Hồng Vũ, Đường Nam San là người nắm quyền thực sự. Dù Hà Nguyên có toan tính gì cũng không dám làm càn trước mặt cô ta.
Lê Tri đã hiểu tất cả.
Vòng ba của Tháp Tử Thần cần ba người. Nhưng Hà Nguyên và một người đồng đội khác của họ đã mất khả năng tham gia. Nếu Bùi Hồng Vũ tùy tiện kéo một người không biết gì vào, khán giả sẽ quay sang công kích anh ta ngay lập tức — cái giá của việc "lợi dụng nhân khí" là rất đắt.
Vì thế, Đường Nam San không thể để Bùi Hồng Vũ hành động ngu xuẩn. Cô ta chỉ còn một lựa chọn duy nhất: tìm đến Lê Tri.
Cô gái từng một mình đối đầu với BOSS cấp cao trong "Trường Trung Học Dục Tài", một kẻ có tinh thần thép đến mức khiến cả ảo cảnh phải rạn nứt. Trong mắt Đường Nam San, Lê Tri là lựa chọn an toàn nhất. Là người có thể bước qua tầng ảo giác thứ ba mà không cần nhìn lại.
Không một chút chần chừ, Lê Tri gật đầu: "Được. Tôi sẽ cùng các người tham gia vòng ba."
Phản ứng của cô khiến cả Đường Nam San và Bùi Hồng Vũ hơi sững sờ.
Bùi Hồng Vũ nhướn mày liếc cô, còn Đường Nam San thì có vẻ ngạc nhiên thật sự, ánh mắt lóe lên một tia khó lường.
Nhưng Lê Tri chỉ nhếch môi cười, nhẹ nhàng mà lạnh lùng: "Dù sao hai vòng sau cũng nguy hiểm. Tôi không muốn đồng đội của mình c.h.ế.t oan."
Nói rồi cô mở chiếc hộp manh mối vừa lấy được, bình thản hỏi: "Hai vòng trước các cô tìm được manh mối gì chưa? Nếu ba mảnh manh mối không trùng khớp, có khi chúng ta khỏi cần tham gia nữa."
"Vòng đầu là một bức ảnh chụp ban đêm," Đường Nam San đáp. "Vòng hai là một chiếc trống lắc nhỏ."
Nghe vậy, Lê Tri rút thẻ manh mối của mình ra, xoay về phía ánh sáng.
Trên đó vẽ đúng một chiếc trống lắc, hoa văn đậm như được nhuốm máu.
Lê Tri nhún vai, giọng điềm nhiên: "Xem ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác rồi."
Đường Nam San bật cười: "Vậy thì đi thôi. Thời gian không còn nhiều, nhanh chóng hoàn thành vòng này." Cô ta quay sang phía sau, gọi: "A Vũ, đi nào."
Bùi Hồng Vũ không nói nhiều, chỉ hờ hững đáp lại một tiếng rồi lập tức bước lên dẫn đầu, tiến thẳng về phía cổng vào.
Hai đại lão từng như nước với lửa, đấu đá không ngừng từ đầu đến giờ, giờ lại đột ngột hợp tác, khiến khán giả bên ngoài còn náo nhiệt hơn cả người trong cuộc. Khung bình luận trên livestream nổ tung vì tranh cãi:
[Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo, tưởng bản thân bất khả chiến bại à, cuối cùng cũng phải quay lại tìm Lê Tri bắt tay hợp tác!]
[Không phải do hệ thống bắt buộc phải phối hợp sao? Nếu không vì cái luật quái quỷ này, Vũ Đế chẳng cần ai cả!]
[Mị khuyên mấy người bớt ảo tưởng đi. Nhặt được một manh mối còn tưởng mình thông minh lắm.]
[Khi hợp tác thì phải có thành ý, rõ ràng là Bùi Hồng Vũ đang chủ động tìm đến Lê Tri, đâu phải ngược lại?]
[Lê Tri hoàn toàn có thể dẫn theo Trì Y và Tiểu Tề mà tự mình vượt qua, ai cần mấy người đâu?]
[Đừng hợp tác với Bùi Hồng Vũ! Không có đáp án từ Tháp Tử Thần thì để họ tự ăn quả đắng!]
[Trời đất ơi, cuối cùng hai người này cũng hợp tác rồi! Chết mất, mong chờ c.h.ế.t đi được!]
[Bé thích mấy màn hợp tác kiểu này lắm luôn á! Ai sẽ là người thoát khỏi ảo cảnh nhanh nhất đây?]
[Tui cược một gói que cay cho Bùi Hồng Vũ, ảnh mạnh lắm!]
[Bảnh cược thêm gói mì cho Lê Tri! Cô ấy đủ tỉnh táo để đối đầu cả BOSS, ảo cảnh chắc gì đã làm khó được!]
[Nhanh nào nhanh nào! Chốt kèo, cược tối thiểu một gói que cay! Ai cược thì lên tiếng lẹ!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/304.html.]
...
Lần này, khi quẹt vé vào cổng, Lê Tri không chọn tham gia vòng hai nữa mà đi thẳng đến vòng ba—vòng Tháp Tử Thần "Tận trời rơi xuống". Nhân viên kiểm soát khi nhìn thấy cô còn đặc biệt nhắc nhở: "Vòng ba sắp bắt đầu rồi, xin mời người chơi nhanh chóng vào chỗ."
Cô chọn vị trí ngồi bên trái.
Không thể để mình kẹt giữa Bùi Hồng Vũ và Đường Nam San được. Ngồi vào giữa hai người kia chẳng khác nào chui đầu vào vùng giao tranh.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Lê Tri đã nghe thấy tiếng Bùi Hồng Vũ hỏi nhỏ: "Cô ổn chứ?"
Giọng nói ấy không giấu nổi lo lắng.
Đường Nam San khẽ mỉm cười, gật đầu: "Không sao đâu. Yên tâm đi."
Ban đầu, cô ta định ngồi giữa để tránh cho Bùi Hồng Vũ và Lê Tri phải gần nhau. Ai ngờ chính anh ta lại chủ động chọn chỗ chính giữa. Sau khi ngồi xuống, Bùi Hồng Vũ có liếc Lê Tri một cái, ánh mắt lạnh lùng, dò xét, rồi nhanh chóng quay đi như chưa từng xảy ra gì.
Khán giả nhìn thấy ánh mắt đó cũng đủ hiểu: trong lòng anh ta, cuộc cạnh tranh này chưa hề kết thúc.
[Vậy là ngồi giữa để dễ quan sát xem Lê Tri có rơi vào ảo cảnh không đấy à?]
[Vừa khinh thường người ta, vừa âm thầm coi người ta là đối thủ... thật sự là miệng một đằng lòng một nẻo!]
[Đến lúc ảo cảnh thật sự đến, cái miệng lạnh lùng kia liệu có cứu nổi không?]
[Muốn người ta hợp tác mà cứ xử như kiểu ban ơn, đúng là không biết điều!]
[Người giỏi nhất nên ngồi giữa, đó là sự thật. Lê Tri cũng biết rõ điều đó nên mới chọn ngồi bên trái!]
[Hay là đơn giản cô ấy chỉ không muốn ngồi gần tên không biết giữ khoảng cách kia thôi?]
...
Giữa lúc khán giả còn mải tranh cãi, thanh bảo vệ từ từ hạ xuống, chiếc tháp bắt đầu chuyển động, chầm chậm nâng họ lên cao. Mặt đất dần lùi xa dưới chân, ánh đèn lùi dần lại phía sau như những con đom đóm run rẩy trong đêm.
Đột nhiên, khi tháp chỉ vừa lên tới nửa chặng đường, một tiếng hét sắc lạnh vang lên.
"Nam San! Nam San!"
Lê Tri nghiêng người về phía trước, quay đầu lại: "Chuyện gì vậy?"
Bùi Hồng Vũ không quay lại, giọng lạnh như băng: "Nam San rơi vào ảo cảnh rồi."
Lê Tri hơi cau mày, ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"
Chiếc tháp còn chưa lên tới đỉnh, vậy mà ảo cảnh đã khởi động. Nhanh đến đáng sợ.
Đường Nam San ngồi yên lặng, đầu cúi gằm, mắt nhắm chặt, không hề có phản ứng nào trước tiếng gọi của Bùi Hồng Vũ.
Sự lo lắng của anh ta rõ ràng đang tăng lên từng giây, cả thân thể căng cứng lại, sắp mất kiểm soát.
Lê Tri nhắc khẽ: "Anh bình tĩnh lại đi. Khi tháp rơi xuống, ảo cảnh sẽ mạnh hơn. Nếu anh không giữ vững tinh thần, sẽ rất dễ bị cuốn vào."
Bùi Hồng Vũ quay lại liếc cô, ánh mắt băng giá như d.a.o cắt: "Tự lo cho bản thân mình đi."
Lê Tri nhướng mày nhẹ. Quả nhiên là như lời Liên Thanh Lâm từng nói, người đã quyết ý chìm trong đau khổ thì chẳng ai kéo nổi lên nữa.
Cô ngồi lại thẳng người, liếc qua liếc lại, thấy Bùi Hồng Vũ đang lục tìm trong đống đạo cụ—chắc đang tìm cách kéo Đường Nam San ra khỏi ảo giác.
Tháp tiếp tục lên cao, gió đêm phả vào mặt lạnh đến tê tái, từng cơn gió quất vào làn da trần như lưỡi d.a.o sắc.
Rồi một tiếng "cạch" khô khốc vang lên.
Chiếc tháp đã đạt tới đỉnh.
Nhưng nó không rơi xuống ngay như trước.
Cảm giác im lặng bao trùm, như thể không khí cũng bị hút sạch. Lê Tri kéo tay áo giữ ấm, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện: người ngồi bên cạnh cô đã không còn là Đường Nam San.
Thay vào đó là một cô bé.