Anh ta bước nhanh tới gần, giọng run lên:
"Trịnh Kỳ đâu rồi?!"
Hàng ghế thứ sáu trống trơn. Trịnh Kỳ đã biến mất.
Không ai nhận ra anh ta biến mất từ lúc nào. Trong cơn hỗn loạn của tốc độ và quỷ dữ, những người ngồi phía trước hoàn toàn không có thời gian quay đầu lại.
Chỉ khi nghe Âu Văn Đống gọi, họ mới như bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại phía sau… và khoảng trống lạnh ngắt ấy giống như một cái hố đen đang nuốt chửng tất cả.
Khi tàu lượn dừng hẳn, những hồn ma trong toa cũng lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.
Du Kinh Mộng tái nhợt mặt, vẫn còn cảm giác trơn lạnh của đôi tay không xương siết chặt quanh cổ. Vừa bước xuống đất, cô liền cúi gập người nôn thốc nôn tháo. Giọng cô khàn đặc:
"Lúc đó... hình như tôi nghe thấy tiếng Trịnh Kỳ la hét..."
Tiếng gió rít dữ dội trên cao khiến cô không nghe rõ được, hơn nữa, đôi tay lạnh lẽo quấn chặt lấy cổ khiến cô không dám quay đầu lại, chỉ biết gồng mình chịu đựng.
Lê Tri và Trì Y ngồi ở hàng ghế phía sau, do tiếng gió quá mạnh nên cũng không nghe thấy gì bất thường.
Lần này, hồn ma xuất hiện quá bất ngờ. Nếu không có Tề Vĩnh Dật kịp thời bịt miệng Du Kinh Mộng, e rằng cô đã bị kéo ra khỏi tàu như Trịnh Kỳ. Với độ cao và tốc độ của tàu lượn, một khi bị lôi ra ngoài thì không thể sống sót — thân thể tan xương nát thịt, cái c.h.ế.t đến ngay lập tức.
Phó bản chỉ mới bắt đầu chưa đầy một giờ, họ đã mất đi một đồng đội, dù rằng điều kiện tử vong đã được biết trước.
Không khí lập tức chìm vào u ám.
Âu Văn Đống đứng bên cạnh run lẩy bẩy, gương mặt trắng bệch, vừa thương tiếc người bạn xấu số, vừa âm thầm thở phào may mắn vì bản thân đã không liều mạng lên tàu.
Nhân viên sân ga vẫn giữ nguyên nụ cười chuẩn mực tiến tới:
"Chúc mừng các bạn đã hoàn thành thử thách thứ hai của tàu lượn siêu tốc. Đây là phần thưởng của các bạn."
Như trước, anh ta đưa ra một chiếc hộp đen.
Lê Tri đón lấy, mở ra. Bên trong là một tấm thẻ nhỏ, chỉ ghi bốn chữ: "Đại hỉ đại bi."
Âu Văn Đống vò đầu:
"Sao manh mối càng lúc càng khó hiểu thế này? 'Đại hỉ đại bi' là cái quỷ gì chứ?"
Lê Tri xoay tấm thẻ, giọng trầm ngâm:
"Chắc là chỉ những hồn ma đã trải qua niềm vui cực lớn và nỗi đau tột cùng. Ví dụ như..."
Cô chưa nói hết câu, Trì Y đã bật lên:
"Ví dụ như tân nương và quỷ tân lang trong minh hôn! Tiệc cưới chính là đám tang, quá hợp với cái manh mối 'Đại hỉ đại bi' này luôn!"
Tề Vĩnh Dật nhíu mày:
"Nhưng tân nương với quỷ tân lang có hay tìm người thế thân không? Trong mấy truyền thuyết về minh hôn hình như không có vụ thế thân.
Với lại, hai con ma mà chúng ta từng đoán ở vòng đầu — quỷ treo cổ và quỷ nước — cũng chẳng liên quan gì đến đại hỉ đại bi cả. Có khi hai manh mối chỉ dẫn tới một con ma hoàn toàn khác."
Du Kinh Mộng thều thào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/278.html.]
"Có lẽ... chỉ khi tới trạm xác nhận, sau khi bỏ phiếu chọn quỷ, chúng ta mới biết đáp án chính xác. Nhưng như vậy thì phải có đủ ba manh mối."
Lê Tri ngẩng đầu, nhìn vào đường ray tối đen trải dài trong đêm, ánh mắt lạnh lẽo:
"Chúng ta phải đi thêm một lượt nữa."
Câu nói khiến ai nấy đều cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Lê Tri cất kỹ tấm thẻ, tránh xa nhân viên sân ga, kéo đồng đội lại thì thầm:
"Lần này là lần cuối cùng, và cũng là lần nguy hiểm nhất. Tôi đoán lần này, dù có nhắm mắt hay không la hét, thì hồn ma vẫn có thể trực tiếp ra tay g.i.ế.c người."
Cô siết chặt tay:
"Khi tàu khởi hành, chúng sẽ lập tức lao vào lôi chúng ta ra ngoài. Nhưng có một điều: Tôi đã thử ở vòng trước, và phát hiện hồn ma trên tàu có thể bị tấn công vật lý. Ngoài việc có thể tự do di chuyển trên tàu, chúng không có năng lực đặc biệt nào khác.
Miễn là không để chúng lại gần, không để chúng mở được thanh an toàn, chúng ta vẫn còn cơ hội sống sót."
Nghe xong, môi Âu Văn Đống run rẩy:
"Nguy hiểm quá..."
Nếu thật sự phải đối mặt trực tiếp với đám ma, với mười toa tàu chật kín, trừ hai hàng ghế của họ ra, vẫn còn mười sáu con ma.
Tức là mỗi người sẽ phải đấu với bốn con, tay không thì lấy gì chống đỡ?
Lê Tri đảo mắt một vòng, nói ngắn gọn:
"Phải tìm công cụ hỗ trợ."
Cả nhóm lập tức chia nhau lục tìm xung quanh khu vực sân ga. Tuy nhiên, công viên giải trí không có sẵn nhiều vật dụng dùng làm vũ khí. Cuối cùng, họ chỉ tìm được một chiếc ghế gỗ cũ và một cây chổi quét rác bỏ đi.
"Đủ rồi." Lê Tri dứt khoát.
Mộng Vân Thường
Cô nhấc ghế lên, đập mạnh xuống đất. Ghế gãy làm bốn, đủ mỗi người một cái chân ghế — vừa tay, chắc chắn.
Trì Y cầm thử, vung vài nhát:
"Ừm, cầm cũng ra dáng sát quỷ phết."
Lê Tri thì tháo rời cán chổi thành một cây gậy dài, vung thử mấy lần, động tác linh hoạt và dứt khoát.
Sau đó cô quay sang Âu Văn Đống:
"Lần này anh có tham gia không?"
Âu Văn Đống lắc đầu như trống bỏi:
"Không, tôi giữ mạng để còn chơi vòng đu quay nữa."
Lê Tri gật đầu, không nói gì thêm. Cô thì thầm dặn dò chiến thuật cho từng người, sau đó cả nhóm cầm vũ khí, bước về phía sân ga:
"Chúng tôi muốn tham gia thử thách lần ba."