Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 277

Cập nhật lúc: 2025-05-11 16:53:04
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc đó...

Một bàn tay vỗ vào vai cô.

Du Kinh Mộng sửng sốt, quay sang nhìn Tề Vĩnh Dật – người đang ngồi cạnh. Nhưng cả hai tay anh ta đều đang bám chặt thanh chắn.

Vậy thì… người phía sau là ai?

Cô lạnh toát người. Sau gáy, một hơi thở lạnh như băng phả vào tai – kèm theo tiếng cười khúc khích rùng rợn.

Chiếc tàu đột ngột lao xuống. Sốc! Gió rít! Và…

Du Kinh Mộng gào lên – bản năng phản ứng với nỗi sợ tột cùng.

Chỉ trong chớp mắt, Tề Vĩnh Dật đã đưa tay bịt miệng cô lại. Nhưng đã quá muộn.

Một đôi tay lạnh buốt, mềm nhũn như không có xương, trườn ra từ phía sau, siết chặt lấy cổ cô.

Chúng không thể kéo cô đi – vì tiếng hét đã bị cắt ngang. Nhưng đôi tay vẫn không buông, cứ quấn lấy cô, dai dẳng như một cơn ác mộng.

Du Kinh Mộng cứng đờ, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn.

Cô chợt thấy – ở hàng ghế phía trước – cái đầu của một bóng người đột ngột quay ngoắt 90 độ như gãy cổ. Nhưng…

Lê Tri giơ tay, tát thẳng vào đầu nó một cú, khiến nó lảo đảo rồi quay về vị trí cũ.

Du Kinh Mộng: "!!!"

[CMN! Đúng là Tri đại lão!]

[Chị Tri bá đạo quá! Chị Tri uy vũ siêu phàm!]

[Mới tát mà con quỷ đã biết điều vậy đó!?]

Trong khoảnh khắc đó, đôi tay trên cổ cô dường như cũng run lên… rồi lặng lẽ rút lại.

Dưới sức ép khủng khiếp của tốc độ và trọng lực, Lê Tri siết chặt cổ tay mình. Cơn đau buốt chạy dọc cánh tay—có lẽ cú đánh vừa rồi quá mạnh, đến mức cổ tay cô đã bị trật. Nhưng cô không kịp để tâm. Cái đầu quỷ bị cô đ.ấ.m trúng dường như đã bị choáng, vẫn giữ nguyên tư thế vặn vẹo kỳ dị mà không nhúc nhích thêm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/277.html.]

Trì Y vốn định hét lên khi nữ quỷ bất ngờ quay đầu lại, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh, cú đánh bất ngờ của Lê Tri đã khiến đầu con quỷ lật trở về vị trí cũ như chưa từng cử động. Cảnh tượng vừa rợn người vừa lố bịch, khiến Trì Y phải vội đưa tay lên bịt miệng, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Nhưng nỗi kinh hoàng chưa kết thúc.

Lần này, tất cả hồn ma trong toa tàu đều đã hiện hình hoàn toàn. Không cần phải nhắm mắt hay nháy mắt nữa, chúng vẫn bất ngờ xuất hiện—đứa thì quay ngoắt đầu lại, đứa thì thình lình vỗ vai người ngồi bên cạnh. Mỗi hành động đều được thiết kế để khiến người chơi giật mình, phá vỡ quy tắc bằng phản ứng bản năng.

Tuy nhiên, chỉ cần không la hét, không nhắm mắt, thì cho dù có đáng sợ đến đâu, chúng cũng chỉ có thể dừng lại ở mức "dọa". Luật chơi là luật chơi—quỷ không thể vượt giới hạn nếu người còn sống chưa phạm luật.

Phía sau, Du Kinh Mộng đang cố cắn răng chịu đựng. Hai cánh tay không xương vẫn quấn chặt quanh cổ cô, từng ngón tay lạnh toát trườn qua má, lúc lại vỗ nhè nhẹ lên vai. Tiếng cười khúc khích, rờn rợn như rít qua xương sống, vang lên sát bên tai.

Tề Vĩnh Dật đang ngồi kế bên, cố gắng dùng bàn tay to khỏe bịt chặt miệng Du Kinh Mộng lại, ngăn không cho cô hét lên. Cô nắm lấy cổ tay anh, tay run lẩy bẩy nhưng vẫn kiên quyết không buông.

Mỗi lần Du Kinh Mộng nháy mắt, cánh tay ma lại siết chặt hơn. Cô không ngừng ngả người ra sau, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, hơi thở yếu dần.

Tề Vĩnh Dật nhìn thấy sự thay đổi, vội vàng vươn tay ra cố gỡ lấy những cánh tay lạnh lẽo kia. Ngay khi chạm vào, anh rùng mình—cảm giác mềm mềm, trơn trơn như chạm vào một thứ gì đó không phải da thịt người sống.

Nhưng càng kéo, chúng càng siết. Du Kinh Mộng điên cuồng lắc đầu, ra hiệu cho anh dừng lại. Cô cố gắng nâng người lên, để cơ thể không bị kéo sụp về phía sau hoàn toàn.

Không chỉ cô, Tề Vĩnh Dật cũng đang rơi vào hiểm cảnh.

Ở hàng ghế phía trước, cô bé mặc váy đỏ đột nhiên bò qua thanh chắn, ngồi xổm ngay trước mặt anh, nghiêng đầu cười toe toét đầy quỷ dị. Cảm giác tê rần chạy dọc da đầu anh.

Mộng Vân Thường

Phản xạ tự nhiên, Tề Vĩnh Dật đưa tay đẩy cô bé ra.

Nhưng cô không rơi.

Một cái váy đỏ lướt qua bên cạnh, anh quay đầu lại—cô bé đã treo mình ở thanh chắn cạnh anh, hai tay bám chặt, đôi mắt như khoét sâu vào linh hồn người khác.

Tề Vĩnh Dật lập tức đưa tay đẩy cô bé lần nữa, nhưng lần này vẫn vô ích. Cô ta bám chặt như thể thanh chắn là một phần cơ thể mình, gương mặt ngày càng lộ rõ sự oán hận.

Tề Vĩnh Dật mím môi: "..."

Anh thật sự muốn mắng câu "nể mi thật rồi đấy".

Chuyến tàu lần này điên rồ hơn tất cả những gì trước đó. Tốc độ nhanh hơn, thời gian dài hơn, độ cao thì gần như chạm đến cực điểm. Những cú rơi thẳng đứng, những pha xoay vòng dữ dội, những màn tấn công liên tục của quỷ khiến ai cũng phải cắn chặt răng mới chịu đựng được.

Khi tàu lượn cuối cùng cũng chậm lại, tiến vào sân ga, sáu người sống sót ngồi trên tàu, mỗi người đều có ít nhất hai, ba con quỷ quấn quanh người.

Phía dưới sân ga, Âu Văn Đống đứng đợi mà mồ hôi túa ra lạnh toát. Ánh mắt anh ta quét dọc các hàng ghế, đến hàng thứ sáu thì đột ngột dừng lại. Sắc mặt anh ta tái đi.

Loading...