Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 275
Cập nhật lúc: 2025-05-11 16:52:16
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ, bản năng con người thường sẽ tự động nhắm mắt để bảo vệ hệ thần kinh khỏi sự kích thích quá mức. Nhưng ở đây, việc nhắm mắt đồng nghĩa với cái c.h.ế.t – đó là quy luật tàn nhẫn của phó bản này. Chỉ có sự kiểm soát cảm xúc tuyệt đối mới giúp họ chống lại bản năng sinh tồn nguyên thủy ấy.
Trì Y đang ngồi phía trước nắm chặt thanh an toàn, tay cô run lên không ngừng. Cô nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc nó cao đến đâu? Sao leo mãi vẫn chưa tới đỉnh?!"
Tàu lượn tiếp tục bò lên từng đoạn, càng lên cao, không khí càng lạnh buốt. Từng cơn gió cứa vào da mặt như hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ, sắc bén và lạnh lẽo.
Nhìn từ độ cao này, toàn bộ công viên phía dưới trông như một mê cung của quỷ. Ánh sáng xanh lập lòe và ánh đỏ mơ hồ giao nhau tạo thành một hình thánh giá khổng lồ – méo mó, dị dạng và tà ác.
Phía sau vang lên giọng run rẩy của Du Kinh Mộng, bị gió xé thành từng mảnh: "Cao thế này thì nhảy bungee cũng được luôn rồi đấy chứ?!"
[“Tôi mà ngồi trên đó chắc khóc đến ngất xỉu quá!”]
[“Lạy trời, ai thiết kế phó bản kiểu này vậy?! Muốn g.i.ế.c sạch người chơi à?!”]
[“Chị Tri bình tĩnh vãi… má ơi, tim em đập thót từng nhịp luôn rồi đây này…”]
May mắn thay, không ai trong số sáu người chơi trên tàu mắc chứng sợ độ cao. Nhưng sự bình tĩnh của họ chẳng kéo dài được bao lâu. Khi toa tàu vẫn chưa dừng leo và gió lạnh càng lúc càng cắt da cắt thịt, Âu Văn Đống – người ngồi hàng cuối – run rẩy hỏi Trịnh Kỳ bên cạnh: "Nháy mắt… không tính là nhắm mắt, đúng không?"
Trịnh Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ một lát rồi đáp: "Nháy mắt khác mà, chắc không tính đâu."
Nhưng Âu Văn Đống lại càng hoảng loạn: "Thế sao mỗi lần tôi nháy mắt... cái bóng ở chỗ trống phía trước lại hiện rõ hơn?"
Câu nói khiến Trịnh Kỳ dựng hết tóc gáy. Anh ta vội vàng nhìn kỹ hàng ghế trống phía trước – quả thật, ở đó đang dần hiện ra hai bóng lưng mờ mờ, hình dạng chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn là hai người đàn ông.
Trịnh Kỳ không dám tin vào mắt mình. Anh vội quay đầu quan sát những ghế trống còn lại trong toa – và đúng như ác mộng, tất cả đều đang lờ mờ xuất hiện bóng người. Những chỗ trống không còn trống nữa. Cứ mỗi lần ai đó nháy mắt, những hình bóng đó lại hiện rõ thêm một chút.
Chúng đã ngồi sẵn ở đây ngay từ đầu. Bọn họ chỉ chưa… nhìn thấy mà thôi.
Tề Vĩnh Dật – người ngồi hàng hai – hét lớn, giọng hòa vào tiếng gió: "Tất cả những ghế trống đều có người ngồi! Nhắm mắt càng lâu, họ càng hiện rõ! Đừng nháy mắt nữa! Đừng để họ hiện nguyên hình!"
Lê Tri cũng nhìn thấy. Ở hàng đầu tiên, hai bóng người phụ nữ đang ngồi im lặng. Họ mặc váy trắng, tóc dài xõa phủ lưng. Mặc cho gió thổi bạt mọi hướng, mái tóc của họ không hề động đậy – như thể chúng được dán chặt vào cơ thể lạnh lẽo kia.
Ánh sáng đầu tàu xuyên qua cơ thể họ, tạo thành những vệt khúc xạ nhấp nháy – như chứng minh rằng họ... không phải người.
Lạch cạch, lạch cạch...
Chiếc tàu cuối cùng cũng chạm đến đỉnh.
Trì Y rướn cổ nhìn xuống dưới, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng: "Phải cao ít nhất một trăm mét!"
Lê Tri lên tiếng đúng lúc: "Nheo mắt lại để giảm sức cản gió!"
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/275.html.]
Trì Y lập tức làm theo. Nhưng chưa kịp trấn tĩnh, phần đầu tàu đã đột ngột lao xuống, mang theo tiếng gió rít xé tai và cảm giác rơi tự do dữ dội như cú hất của quỷ dữ.
Mọi người trong toa đồng loạt hét lên, tiếng la thất thanh hòa vào tiếng gió, bị xé toạc giữa màn đêm lạnh buốt.
Chiếc tàu lao xuống với vận tốc cực nhanh, chưa kịp hoàn hồn đã rẽ ngoặt một góc chín mươi độ, khiến cơ thể họ nghiêng hẳn sang một bên.
Phía sau, giọng của Du Kinh Mộng vang lên hoảng loạn tột độ: "Á á á á á! Người ngồi trước tôi quay đầu lại rồi!!!"
Theo mỗi cú ngoặt, cú rơi nối tiếp nhau, thần kinh của họ càng căng ra như dây đàn sắp đứt. Và những bóng người trong toa – những kẻ lẽ ra không tồn tại – cũng dần trở nên rõ nét hơn.
Lê Tri không chỉ thấy hai bóng lưng ở đầu toa, mà còn thấy rõ rằng... họ không hề chuyển động. Cơ thể họ ngồi im, lạnh lẽo như tượng đá. Nhưng rõ ràng lúc Du Kinh Mộng hét lên, người phụ nữ phía trước cô ấy đã quay đầu lại.
Nếu những hồn ma đó đang dần hiện hình, vậy thì… đến khi nào họ sẽ quay đầu về phía người chơi khác?
Tiếng gào của Âu Văn Đống vang lên thảm thiết hơn cả Du Kinh Mộng lúc trước:
"Anh ta đứng dậy rồi! Anh ta đứng dậy rồi!"
Trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi của Âu Văn Đống, người đàn ông ngồi hàng ghế phía trước hiện ra rõ ràng như thể đang được chiếu rọi bởi ánh đèn sân khấu ma quái.
Dù chiếc tàu lượn đang lao đi với tốc độ chóng mặt, lộn nhào trên không trung, gió rít qua hai tai như muốn xé rách màng nhĩ, hắn vẫn đứng sừng sững – như thể mặt đất đang dưới chân hắn, bất chấp tất cả lực hút và quy luật vật lý.
Mỗi lần Âu Văn Đống nháy mắt, tư thế của hắn lại vặn vẹo thêm một chút – như đang quay người, như đang muốn đối diện anh ta.
Những cơn gió lạnh buốt thốc vào mặt khiến Âu Văn Đống nước mắt giàn giụa, nhưng không cách nào nhắm mắt được. Anh ta không thể kiểm soát nổi nhịp chớp mắt của mình.
Sau vô số lần nháy mắt, người đàn ông rốt cuộc cũng quay phắt lại – đối diện thẳng với Âu Văn Đống, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lấy anh ta như muốn xé toạc linh hồn.
Khuôn mặt hắn trắng bệch, phản chiếu ánh sáng xanh nhợt của tàu lượn. Miệng từ từ nở một nụ cười kỳ dị – nửa như giễu cợt, nửa như khát máu.
Và khi Âu Văn Đống vẫn không thể dừng việc nháy mắt, hắn đột ngột giật mạnh thanh chắn bảo vệ – bắt đầu bò ngược về phía sau.
"Á á á á á——!"
Tiếng thét chói tai của Âu Văn Đống vang lên giữa không trung như muốn xé toạc không gian.
Trịnh Kỳ ngồi bên cạnh hét lớn để át đi tiếng gió:
"Nheo mắt lại! Giữ chặt mắt! Sắp đến đích rồi! Đừng nháy mắt nữa!!!"