Trên đường đi đến khu tàu lượn, từng “con ma” lại liên tục từ bóng tối nhảy ra, gào rú, rít lên. Chúng đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn là: không ai biết trong số đó có bao nhiêu là người, bao nhiêu là ma.
Lê Tri ghi nhớ gương mặt, trang phục và hành vi của từng "con ma" mà họ gặp phải.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đến khu tàu lượn siêu tốc.
Trước cổng là một nhân viên mặc đồng phục xanh, nụ cười cứng nhắc như bị lập trình sẵn.
"Chào mừng quý khách đến với trò tàu lượn siêu tốc," anh ta nói đều đều. "Trò chơi yêu cầu ít nhất bốn người để khởi động. Xin quý khách xuất trình vé và xếp hàng vào chỗ."
Thì ra còn có giới hạn về số người.
Nhóm Lê Tri có sáu người – đủ.
Cô quay đầu hỏi lại:
"Chỉ cần bốn người là có thể chơi. Mọi người có muốn lên hết không? Hay để lại hai người?"
Trì Y ngẫm nghĩ, rồi nhìn sang nhân viên đồng phục xanh:
"Nếu bốn người lên, thì chỉ nhận được một manh mối thôi à? Hay là mỗi người đều được?"
Nhân viên vẫn cười, nhưng nụ cười có gì đó sai sai:
"Mỗi trò chơi chỉ cung cấp manh mối một lần."
Những lời hệ thống phát thanh từng phát lúc ban đầu lập tức hiện về trong đầu Lê Tri – mỗi trò chơi cung cấp tối đa ba manh mối. Nhưng chơi lại thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên.
Nghĩa là, một trò chơi như tàu lượn siêu tốc có thể chơi ba lần để lấy đủ manh mối, nhưng mỗi lần sẽ càng đáng sợ, càng dễ c.h.ế.t hơn.
Lê Tri lập tức hỏi:
"Nếu lần đầu có sáu người chơi, lần hai đổi bốn người mới, không lặp lại người cũ, thì có bị tính là chơi lại không?"
Nét mặt nhân viên thoáng cứng đờ. Nụ cười giả tạo bị rút lại, thay bằng giọng nói vô cảm:
"Chỉ cần có một người từng chơi, trò chơi sẽ tính là lần thứ hai."
Không thể lách luật.
Lê Tri nhìn cả nhóm:
"Muốn lấy đủ ba manh mối từ tàu lượn thì phải chơi ba lần, mà độ nguy hiểm sẽ tăng dần. Sáu người chúng ta phải xoay vòng để không trùng lặp, nhưng như vậy cũng không an toàn."
Âu Văn Đống do dự:
"Hay là... đợi có nhóm khác tới, rồi chơi chung? Lúc đó có thể giảm được nguy hiểm của lần hai."
Trì Y phản bác ngay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/274.html.]
"Công viên lớn thế này, biết họ đang ở đâu? Lỡ đến lúc bỏ phiếu mà chúng ta mới có một manh mối thì làm sao chọn đúng được?"
Tề Vĩnh Dật lạnh giọng:
"Hơn nữa, ai dám chắc manh mối mỗi lần là khác nhau? Nếu là ngẫu nhiên, thì có thể lần hai vẫn nhận lại cái cũ."
Lê Tri kết luận:
"Vậy cứ thử một lần trước đã. Ai cũng muốn có sân khấu để thể hiện, giành lấy nhân khí. Sáu người cùng lên."
Cả nhóm đồng ý.
Xếp hàng. Soát vé. Nhân viên đóng dấu hình tàu lượn lên ô trống sau vé, rồi cho qua cổng.
Một chiếc tàu trống rỗng chậm rãi lăn vào sân ga. Nó có mười hàng ghế đôi, nhưng chỉ hàng 2, 4 và 6 là mở ra. Ba cặp người chơi lần lượt ngồi xuống.
Thanh chắn an toàn từ từ hạ xuống. Không ai nói gì, bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo dị thường.
Trì Y xoa cánh tay, thì thào:
"Tri Tri... cậu có thấy hơi lạnh không?"
Lê Tri chưa kịp trả lời thì tiếng “đinh” vang lên. Loa phát thanh vui vẻ:
"Tàu lượn siêu tốc sắp khởi hành. Chúc quý khách một chuyến đi thú vị. Hãy tận hưởng cảnh quan trên đường đi nhé~"
Chiếc tàu bắt đầu lăn bánh, từng âm thanh “lạch cạch” vang lên khi nó leo dốc.
Lê Tri đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào – bất kỳ manh mối nào – nhưng chẳng có gì cả.
Cho đến khi câu nói đó của hệ thống lặp lại trong đầu cô:
"Hãy tận hưởng cảnh quan."
Ngắm cảnh.
Mộng Vân Thường
Bỗng nhiên cô nhận ra. Manh mối không nằm trong trò chơi, mà trong cảnh vật dọc đường đi.
Mắt cô mở to, quay đầu hét về phía sau:
"Không được nhắm mắt!"
"Điều kiện tử vong là – nhắm mắt!"
Bóng đêm dày đặc như nuốt chửng mọi tầm nhìn, khiến các người chơi hoàn toàn không thể đoán được chiếc tàu lượn siêu tốc này cao đến mức nào khi còn đứng dưới mặt đất. Trong ký ức của họ, những trò chơi mạo hiểm kiểu này ở công viên giải trí ngoài đời chỉ cao chừng năm mươi mét. Nhưng lần này… mọi thứ khác hoàn toàn.
Chiếc tàu bắt đầu chậm rãi leo lên đoạn dốc gần như thẳng đứng. Tiếng kim loại cọt kẹt vang lên đều đặn, kéo theo cảm giác căng thẳng dâng trào trong lòng từng người chơi. Lực quán tính mạnh mẽ khiến ai cũng bị đẩy ngửa ra sau, ép chặt lưng vào ghế. Từng cơn gió lạnh rít qua tai như lưỡi d.a.o sắc bén, gợi lên dự cảm chẳng lành.
"Không được nhắm mắt." – Lê Tri nhắc nhở bằng giọng đều đều nhưng lạnh lẽo.
Câu nói như một cái tát mạnh mẽ kéo tất cả khỏi sự mụ mị vì sợ hãi. Họ đồng loạt mở to mắt theo bản năng phản xạ, bất chấp khung cảnh đáng sợ đang dần hiện ra trước mặt.