Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 272

Cập nhật lúc: 2025-05-11 16:51:13
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả quảng trường chìm vào im lặng đến rợn người.

“— Có tổng cộng chín trò chơi. Mỗi trò ứng với một con quỷ.

Mỗi lần tham gia, bạn sẽ nhận được một manh mối về con quỷ đó.

Một trò chơi có thể cung cấp tối đa ba manh mối, nhưng mỗi lần lặp lại, độ nguy hiểm sẽ tăng lên.

Người hoàn thành đủ cả chín trò chơi sẽ nhận được một manh mối ẩn.

Các trò chơi không yêu cầu theo thứ tự. Hãy chọn theo cách bạn muốn... hoặc theo cách bạn sợ nhất.”

Giọng nói kết thúc bằng một câu nhẹ như rót vào tai, nhưng ai cũng nghe thấy sự tàn nhẫn trong đó:

“— Đếm ngược bắt đầu. Chúc các bạn có một buổi tối thật vui vẻ tại Công viên.”

Rồi sau đó là âm thanh đếm ngược vang vọng như ác mộng đang dần đến gần:

Mười...

Chín...

Tám...

Một.

Đinh đong—!

Tiếng chuông ngân lên như hồi chuông tử vong. Cả công viên bừng tỉnh.

Tiếng nhạc ngựa gỗ vọng ra, giai điệu ngân nga méo mó. Tàu lượn rít lên như tiếng thét của linh hồn bị giam giữ. Vòng quay đèn nhấp nháy đỏ quạch, như đôi mắt quỷ nhìn chằm chằm vào những vị khách bất đắc dĩ.

Khắp quảng trường, những NPC mặc đồ thú bông khổng lồ bắt đầu di chuyển. Họ vẫy tay chào đón người chơi, những cử động cứng nhắc và gương mặt thú nhồi bông nở nụ cười vô hồn – nụ cười của thứ gì đó không còn là con người.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo và màn sương trắng lửng lơ, quảng trường trước cổng công viên dần chìm vào bầu không khí căng thẳng. Khi tiếng thông báo nhiệm vụ vang lên, từng người chơi đều cúi đầu nhìn tấm vé trong tay, nét mặt ai nấy đều đượm vẻ lo âu.

"Phải tìm đủ chín con quỷ thì mới qua được phó bản?"

"Không công bố kết quả từng vòng, chỉ đến vòng cuối cùng mới biết chọn đúng hay sai? Vậy... nếu chọn sai suốt thì sao?"

"Phải đúng cả chín lần mới được ra ngoài, chuyện quái gì thế này?! Phó bản này điên thật rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/272.html.]

"Chơi mấy trò trong công viên á? Nhìn qua là biết có người chết. Tôi ngoài đời còn chẳng dám chơi tàu lượn siêu tốc, giờ thì sao? Tôi không muốn c.h.ế.t đâu, hu hu hu..."

Tiếng bàn tán, tiếng thút thít xen lẫn tiếng thở dốc, bầu không khí vốn đã u ám giờ như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Hà Nguyên chau mày, mất kiên nhẫn quát lên: "Im hết đi! Có anh Vũ ở đây rồi, các người sợ cái gì? Tưởng anh ấy sẽ để mặc các người c.h.ế.t sao?"

Câu nói như một gáo nước lạnh dội vào đám đông hỗn loạn. Ai nấy như bừng tỉnh, ánh mắt đầy kỳ vọng liếc về phía Bùi Hồng Vũ – người đứng đầu top 20 bảng nhân khí.

[“Aaaaa! Là anh Vũ! Đúng là chỗ dựa vững chắc của tụi em!”]

[“Huhu, phó bản khủng khiếp quá, may mà có cả Bùi Hồng Vũ và Lê Tri…”]

Mộng Vân Thường

[“Không lẽ tổ đội đại thần lần đầu tiên hợp tác?! Quá kích thích rồi trời ơi!!!”]

Dù Bùi Hồng Vũ không nói một lời, sự có mặt của anh vẫn khiến đám người bình tĩnh lại phần nào. Anh ta lặng lẽ tiến về trung tâm quảng trường, nơi có một trạm xác nhận màu đen, giống như một ngôi mộ lớn, âm trầm và bất động.

Cánh cửa đen vẫn đóng kín, không có dấu hiệu mở ra. Bùi Hồng Vũ thử đẩy nhưng vô ích. Chắc chắn chỉ khi nào đủ điều kiện, trạm xác nhận mới cho phép mở cửa.

Đường Nam San bước tới bên cạnh anh ta, giọng nói trầm thấp vang lên giữa không gian đặc quánh mùi sương lạnh: "Chúng ta có mười hai tiếng, phải vượt qua chín trò chơi trong công viên. Có lẽ mỗi vòng bỏ phiếu sẽ kéo dài từ một đến một tiếng rưỡi. Trò chơi sẽ không nói hết luật, chúng ta phải tự mình khám phá."

Bùi Hồng Vũ không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Đường Nam San hạ giọng: "Người tìm ra được nhiều quỷ nhất có thể sẽ giành MVP. Nếu vậy, thời gian rất gấp."

Ánh mắt cô ta lướt về phía Lê Tri, giọng nói mang theo chút cảnh giác: "Mình không nên xem nhẹ cô ấy."

Dù ngoài mặt Bùi Hồng Vũ không hề để tâm đến Lê Tri, nhưng Đường Nam San thì khác. Cô ta đã xem tất cả các buổi phát sóng của Lê Tri – cô gái ấy là kẻ không thể khinh thường.

Bùi Hồng Vũ mỉm cười lạnh lùng, nghiêng đầu: "Đi thôi."

Đường Nam San lập tức ra hiệu gọi Hà Nguyên. Ba người họ không chần chừ mà bước thẳng về lối đi bên phải, nơi ánh đèn đỏ lập lòe như máu, từng làn sương trắng cuộn tròn như quỷ mị dẫn đường.

Một số người chơi khác do dự vài giây rồi lặng lẽ bám theo. Ba người kia không đuổi họ, nên họ lập tức rảo bước theo kịp.

Phía sau, Lê Tri cất vé vào túi áo, nhẹ nhàng nói với Trì Y: "Chúng ta cũng đi thôi."

Đúng lúc ấy, một người đàn ông cao gầy tiến lại gần, nụ cười có phần ngượng ngùng nhưng chân thành: "Đại lão, tôi có thể lập đội với cô không? Tôi xem livestream của cô suốt, thật sự rất hâm mộ."

Lê Tri mỉm cười: "Được chứ."

Ngay sau đó, một cô gái nhỏ nhắn cũng rụt rè bước tới, hai má ửng hồng: "Chị Tri, em... em cũng muốn lập đội với chị. Em tên là Du Kinh Mộng, chị cứ gọi em là Tiểu Mộng nha!"

"Được, rất vui được gặp em." – Lê Tri nhẹ nhàng đáp lại.

Loading...