Vô Hạn Lưu: Nữ Vương Hét Chói Tai - 95
Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:58:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía trước có người dẫn đường, nói là nhà trọ ở phía trước.
Giả thiết ngay lập tức truyền đến trong đầu mọi người, nhóm người chơi của họ lần này có thân phận là những sinh viên vẽ thực địa đến ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi này.
Nhiệm vụ tạm thời vẫn chưa xuất hiện, chắc là vì địa điểm chưa tới.
Cô Trúc Ương lạnh lùng quan sát, trò chơi này khá sát với thiết lập. Lần này, tất cả người chơi đều là những nam thanh nữ tú tầm hai mươi tuổi, ai cũng đeo trên lưng một cái bảng vẽ.
Trúc Ương cũng có một cái, nhưng cô chẳng nghĩ ngợi gì, tháo xuống và vứt thẳng ra ven đường.
Những người chơi xung quanh đang giới thiệu về bản thân, thấy hành động này của cô thì hơi ngạc nhiên: “Cô làm gì vậy?”
Trúc Ương nhún vai: “Cái thứ này nặng quá.”
Nếu không phải nơi này là núi sâu rừng già, trông không giống có thể mua được đồ vật gì, thì cái ba lô trên lưng cô cũng đã bị vứt đi cùng rồi.
Trong số đó, một cô gái chưa từng nghe lý do nào kỳ cục như vậy, ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng chúng ta được thiết lập là sinh viên mỹ thuật mà? Vứt cả cái đó đi, NPC nghi ngờ thì sao?”
“Thì sao chứ?” Trúc Ương nói như không có chuyện gì.
Mọi người thấy cô như vậy, lại còn xinh đẹp đến thế, liền biết tám chín phần mười là người mới lần đầu chơi. Kiểu người không rõ tình hình mà tùy hứng tìm c.h.ế.t như vậy, họ cũng không phải chưa từng gặp.
Tuy nhiên, trong trò chơi không ai nhường ai, mấy cô gái bĩu môi không quan tâm đến cô. Ngược lại, hai chàng trai lại giúp Trúc Ương nhặt lại bảng vẽ.
Một người trong số đó giúp cô đeo lại: “Con gái mà, sức yếu, đi đường núi lâu như vậy mệt mỏi là chuyện bình thường, để tôi đeo cho.”
Mấy cô gái thầm cười nhạo trong lòng, chẳng qua là thấy người ta xinh đẹp thôi. Nhưng mà, sau khi biết được sự lợi hại của trò chơi, việc người chơi nữ mới tìm kiếm sự che chở từ người chơi nam hoặc người chơi kỳ cựu bằng cách tận dụng lợi thế của mình cũng không có gì lạ. Chắc hai anh chàng này cũng đang nghĩ chuyện tốt đẹp gì đây.
Trúc Ương thấy vậy gật đầu, rồi lại tháo cái ba lô trên người xuống, ném cho một chàng trai khác: “Được thôi, đi theo đi!”
Một loạt hành động này của cô quá ư đương nhiên, con trai bình thường sao có thể từ chối những yêu cầu nhỏ nhặt của một mỹ nữ?
Ngược lại, mấy cô gái nhìn thấy thì càng ngớ người, cô gái này ở đời thực rốt cuộc là loại người phụ nữ thế nào vậy?
Nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến nơi. Sáu người được chia ra ở ba nhà dân.
Hai chàng trai ở cùng nhau, bốn cô gái chia làm hai cặp.
Mấy cô gái đều không mấy vui vẻ khi phải ở chung với Trúc Ương, nhưng thông qua bốc thăm thì một cô gái tóc ngắn tự nhận mình xui xẻo.
Ở cùng một người mới không biết trời cao đất dày như vậy, đừng mong chuyện giúp đỡ lẫn nhau, không gây vướng chân đã là may mắn rồi.
Sau khi cất đồ đạc, có người thông báo mọi người tập trung lại một nhà để ăn tối.
Đó là một sân nhỏ kiểu nhà nông, nền đất không lát gạch nhưng được quét dọn khá sạch sẽ, cũng không có gà vịt ngỗng chạy lung tung phóng uế trong sân.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên, góa chồng và sống cùng hai con trai. Cả gia đình có vẻ ảm đạm, đối với mấy vị khách cũng không mấy nhiệt tình.
Hai cô gái ở đây cảm thấy hơi rợn người, may mà ba bữa một ngày đều ăn ở đây, cũng có thể tăng thêm chút hơi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-nu-vuong-het-choi-tai/95.html.]
Bà chủ bưng bữa tối lên bàn gỗ vuông, kéo hai con trai ngồi xuống, không thèm chào hỏi mọi người mà tự mình bắt đầu ăn.
Lượng thức ăn thì đủ cho bọn họ ăn, nhưng Trúc Ương vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn, liền dám khẳng định cái trò chơi chó má này tám phần là thấy cô ở thế giới trước sống quá xa xỉ, giờ cố ý hành hạ cô.
Chỉ thấy trên bàn toàn là đồ ăn chay thô sơ, khoai lang đỏ và bánh ngô là món chính, có bốn món ăn —
Măng xào, dưa muối xào, rau dại xào, và một món trứng hấp, hơn nữa tất cả đều không có nhiều nước sốt, gia vị cũng đừng mong chờ, Trúc Ương thậm chí không thấy gừng tỏi.
Mấy người chơi khác nhìn thấy món ăn đạm bạc như vậy cũng thở dài trong lòng, nhưng vẫn phải lấp đầy bụng, sôi nổi cầm đũa lên nhẫn nhịn cho vào miệng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng gà trống gáy.
Mọi người nhìn ra ngoài cửa, liền thấy trong sân không biết từ khi nào đã có một bà lão bước vào. Bà lão mặt mày hốc hác, vẻ c.h.ế.t chóc hiện rõ, trừng mắt nhìn họ, trong ánh mắt còn có chút ác ý khó phát hiện.
Bà ta cười khà khà hai tiếng, rồi nâng con d.a.o trong tay lên, một nhát c.h.é.m bay đầu gà, sau đó cầm con gà không đầu vẩy m.á.u gà khắp sân.
Phiêu Vũ Miên Miên
Vừa vẩy vừa lẩm bẩm, tư thế này rất giống kiểu yểm bùa c.h.é.m gà ở nông thôn, chỉ là không biết bà ta đang nguyền rủa họ hay nguyền rủa chủ nhà.
Mà ba mẹ con chủ nhà lại như không nhìn thấy, vẫn chăm chú ăn cơm.
Ở thế giới hiện thực nếu có một bà lão như vậy đối với người khác nguyền rủa, cứ coi như bà ta bị điên, mặc niệm vài câu rồi đi là được.
Nhưng thế giới trò chơi vốn dĩ liên quan đến ma quỷ oán chú, mấy người chơi lập tức mất hết hứng ăn, không biết lời nguyền này sẽ mang đến tình cảnh bất ổn gì cho họ.
Lúc này, liền thấy Trúc Ương, người vẫn luôn kén chọn đồ ăn, đứng dậy đi đến trước mặt bà lão ngoài cửa.
Bà lão lúc này đã đặt con gà xuống, quỳ trên mặt đất xoa xoa tay nhìn trời lẩm bẩm.
Trúc Ương trực tiếp cầm con gà trống bị c.h.é.m đầu trước mặt bà ta đi, khiến bà lão giật mình đến quên cả lời nói.
Càng không cần phải nói đến những người chơi trong phòng, họ mơ hồ hỏi: “Cô, cô lại làm gì vậy?”
Trúc Ương kinh ngạc cười cười: “Tôi còn đang ngại bữa tối không có nước sốt, liền có người tặng đồ ăn ngon.”
Nói rồi còn giơ con gà trong tay ra ngoài cho bà lão xem: “Cảm ơn nha, cụ bà!”
Bà cụ bị cô làm cho quên cả lời, tuổi cao trí nhớ không tốt nhất thời không nhớ ra được.
Lúc này, Trúc Ương đã đưa con gà cho bà chủ nhà, bảo bà ấy chuẩn bị nấu ra, mọi người cùng ăn, phí gia công cũng sẽ không thiếu bà ấy.
Bà chủ nhà nhìn Trúc Ương một lúc, cuối cùng lại thật sự im lặng đặt đũa xuống đi làm thịt gà.
Mấy người chơi cổ họng hơi khô: “Cái thứ đó, có khả năng là dùng để nguyền rủa chúng ta đó.”
Trúc Ương thì lấy một củ khoai lang đỏ vừa gặm vừa chờ gà, nói như không có chuyện gì: “Tôi chỉ biết là tôi muốn ăn gà.”
“Gà kho tàu, gà mâm lớn, gà ớt, gà trống hầm, gà hầm nấm, gà trống nấu.”
Cô nói xong, bên cạnh truyền đến hai tiếng nuốt nước miếng, hóa ra là hai đứa con của chủ nhà.