Cơ thể Tạ Tiểu Manh run lên dữ dội. Đừng nói là tự mình nhận được, chỉ là hôm đó thấy Chúc Ương nhận một cuộc thôi, cô ấy đã tắt điện thoại từ hôm qua đến giờ rồi. Sợ chuông điện thoại vừa vang, lại có một giọng khàn khàn nói với cô ấy 'Seven day'.
Chúc Ương lạnh lùng cười: "Gặp chút chuyện là tay chân loạn xạ, tự mình làm mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, đứa nào đứa nấy cứ nhăm nhe tớ lui xuống để làm đại ca, thế nên biết vì sao tớ là đại ca mà các cậu chỉ có thể làm tùy tùng rồi chứ?"
Nếu là ngày thường, Tạ Tiểu Manh nghe xong lời này chỉ biết cười làm lành ngoài mặt còn trong lòng bĩu môi chửi thầm. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Chúc Ương thật sự không giống họ. Bề ngoài nhìn có vẻ là những sinh vật tiểu thư kiêu kỳ, nhưng khi thực sự gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của cô ấy vĩnh viễn là đối đầu giải quyết vấn đề. Loại tính cách đầy tính tấn công này ngày thường không cảm thấy gì, nhưng khi gặp phải sự kiện kinh khủng vượt quá lý giải, so sánh dưới lại đặc biệt đáng tin cậy.
Đi theo nhân viên quản lý vào thang máy lên tầng 18. Gõ cửa nửa ngày, bên trong vẫn không có phản ứng, người phụ trách đành phải lấy chìa khóa ra mở cửa. Cửa đã mở, người quản lý không còn tác dụng nữa. Vẻ mặt lo lắng cảm kích của Chúc Ương biến mất sạch sẽ, cô đẩy mạnh người phụ trách đang đứng chắn cửa, tự mình đi vào.
Phiêu Vũ Miên Miên
Người phụ trách bị đẩy lảo đảo, ngẩng đầu nhìn thấy tư thế đột ngột và sắc bén của cô, cả người ngây người. Ông ta vội nói: "Ai! Các cô không phải..."
Lời còn chưa dứt thì đã thấy hai cô gái tự mình mở từng phòng ngủ để tìm người, sau đó ở một trong số các phòng, họ tìm thấy Chu Lệ Na đang cuộn mình trong chăn, bịt tai và run cầm cập trên giường. Chu Lệ Na nhìn thấy Chúc Ương xuất hiện trước mặt, đồng tử tức khắc co rút lại, giống như gặp ma vậy.
Người phụ trách thấy tư thế không đúng, vội chất vấn: "Các cô rốt cuộc có phải bạn cô ấy không? Sao tôi thấy cô ấy thấy các cô lại càng sợ hãi hơn?" Ông ta lại thấy bộ dạng của Chu Lệ Na thực sự không ổn, an ủi nói: "Cô không sao chứ?"
Chúc Ương cười lạnh hỏi Chu Lệ Na: "Sao? Bạn bè đến thăm cậu đấy, không nói lời khách sáo chào đón, ngay cả khi bị người ta hiểu lầm là tự tiện xông vào cũng không giải thích một chút à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-nu-vuong-het-choi-tai/8.html.]
Chu Lệ Na hiện tại cái sợ nhất là nữ quỷ, cái sợ thứ hai là Chúc Ương tìm đến tận cửa. Cô ấy cầu cứu nhìn người quản lý, đang định báo cảnh sát để đuổi họ đi.
Liền nghe Chúc Ương nói: "Nói đến thời buổi này, đưa video lên mạng cũng không uổng công đâu. Bố mẹ cô, còn có chị gái, anh rể, em trai, em gái, à còn có Trịnh học trưởng khoa mỹ thuật của các cô nữa, chắc là xem một hai phút video vẫn có kiên nhẫn chứ?"
Chu Lệ Na tuyệt vọng. Nữ quỷ không dễ chọc, mà Chúc Ương cũng không phải dạng vừa. Cái con "tiện nhân" này mà thực sự phát điên lên thì đủ mọi chiêu trò chưa từng nghe thấy đều nghĩ ra, một giây cũng có thể cô c.h.ế.t được.
Chu Lệ Na cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với người quản lý: "Không, không sao đâu, là bạn của tôi."
Chính chủ đã nói vậy, người quản lý cũng chỉ có thể dặn dò vài câu như chú ý an toàn, giữ liên lạc với bên ngoài, lần sau đừng không nghe điện thoại, vân vân rồi rời đi. Cửa lớn vừa đóng lại, Tạ Tiểu Manh liền ném túi đồ xuống chân. Cô ấy lúc này cũng đầy bụng hỏa, khoanh tay cùng Chúc Ương cười lạnh nhìn chằm chằm Chu Lệ Na.
Chu Lệ Na một mặt không thể tin được tại sao hai cái "tiện nhân" này lại phá án nhanh đến vậy. Cô ta gửi cái đĩa CD nặc danh đi chưa đầy hai ngày, Chúc Ương sớm nhất cũng là chiều qua mới xem băng ghi hình, vậy mà mới qua một đêm thôi. Một mặt khác, cô ta lại ấp ủ trong lòng làm thế nào để kể lể nỗi khổ của mình, mặc dù không thấy có ích gì. Cô liếc nhìn vào túi đồ thì thấy toàn là những dụng cụ gây án khiến người ta kinh hồn bạt vía: "cậu, các cậu muốn làm gì?"
Chúc Ương không nói nhảm với cô ta, tiến lên túm chặt tóc cô ta rồi lôi cô ta từ trên giường xuống, sau đó kéo ra phòng khách. Cô mắng Tạ Tiểu Manh đang chậm hơn nhịp của mình: "Đứng ngẩn ra làm gì? Lấy dây ra trói con tiện nhân này lại trước đi, heo còn lanh lợi hơn cô đó."
"À à!" Tạ Tiểu Manh vội vàng nhảy ra lấy dây thừng.
Chu Lệ Na đương nhiên liều mạng giãy giụa. Đáng lẽ ra sức chiến đấu của ba cô gái thì cũng ngang ngửa nhau, đều là gà mổ nhau cả. Nhưng cô ta đã bị nữ quỷ đeo bám mấy ngày, cũng không ăn uống gì nhiều, cả người tiều tụy, làm sao là đối thủ của hai người hùng hổ kia được? Vì vậy, loay hoay nửa ngày vẫn bị trói vào ghế.