Vô Hạn Lưu: Nữ Vương Hét Chói Tai - 76
Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:51:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bây giờ đến giờ ăn cơm cha mẹ đều vừa ăn cơm vừa dùng điện thoại xem phim, cho nên gửi tin nhắn hẳn là rất nhanh là có thể nhận được.
Cô Thôi từ khi tin nhắn được gửi đi, liền tâm như trống trận, các loại ý niệm xung đột không ngừng trong lòng.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng cô ấy càng ngày càng lo âu, càng ngày càng hoài nghi, đồng thời lại lấy đủ loại lý do an ủi chính mình, cha mẹ không thể nào mặc kệ cô ấy.
Sau đó, không biết qua bao lâu, điện thoại cuối cùng cũng có phản ứng, là cuộc gọi trực tiếp, hiện đúng là số của mẹ cô ấy.
Khuôn mặt cô Thôi vui vẻ, hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tiếng chửi rủa lớn tiếng lo lắng của mẹ cô ấy từ bên kia làm cho ngây người.
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này mày muốn c.h.ế.t hả, nếu đã sắp kết hôn rồi thì để người ta sờ vài cái thì sao? Phụ nữ sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này, chưa từng nghe nói đàn ông muốn thân mật mà nhường cho bị đâm, mày đây là cắt đứt đường sống của các em trai mày đấy, người ta biết bọn nó có một người chị là kẻ g.i.ế.c người, sau này ai chịu gả về nhà mình nữa?”
“Tao thiếu mày ăn thiếu mày uống nuôi mày lớn thế này hả mà mày đòi nợ tao?” Bên kia đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân khóc lớn.
Qua hồi lâu mới nói: “Mày không phải nói hắn đã đưa tiền cho mày rồi sao? Mày bây giờ liền chuyển tiền qua đây, sau đó trốn đến rất xa đừng liên lạc với gia đình nữa, chuyện tiền bạc mày cứ tự mình giải quyết, cha mẹ mày tuổi đều đã lớn, mày không thể vì chuyện này mà hủy hoại các em trai mày.”
Khuôn mặt cô Thôi sớm đã trở nên c.h.ế.t lặng, nước mắt không biết từ khi nào đã chảy xuống làm khô, để lại hai vệt nước mắt khô cạn.
Phiêu Vũ Miên Miên
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy mình hiếu thảo, có thể làm chỗ dựa cho người nhà, tuy khổ và mệt, nhưng đây cũng là niềm kiêu hãnh của cô ấy.
Không phải chưa từng bất bình khó chịu, nhưng đó là người thân nhất, vạn sự sao lại so đo từng li từng tí?
Mặc dù việc hôn nhân thách cưới này cô ấy phần lớn chỉ coi là cha mẹ lạc hậu hồ đồ, thiển cận và ngu muội. Cho rằng họ chỉ là bị những quan niệm hôn nhân cổ hủ trói buộc.
Nhưng cho đến lúc này, khi lựa chọn sinh tử đặt ra trước mắt, cô ấy mới cảm thấy buồn cười về cuộc đời mình.
Cho dù cha mẹ cô ấy chỉ bảo cô ấy mang tiền bỏ trốn, đừng liên lạc với gia đình thì cô ấy cũng sẽ không tuyệt vọng đến vậy. Để tiền lại, sau đó cô ấy – một kẻ g.i.ế.c người – bị đuổi đi thật xa.
Từ nay về sau một người phụ nữ không thể quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời sẽ gặp phải cuộc sống như thế nào?
Khuôn mặt cô Thôi lộ ra vẻ mặt vừa khóc vừa cười, vai cô ấy run rẩy vài cái, sau đó cười nói với mẹ cô ấy: “Được, con không hủy hoại các em trai, không hủy hoại cái gia đình này, từ nay về sau các người hãy sống thật tốt đi. Con cầm tiền của con, tự mình trốn chạy đi.”
“Mày nói cái gì con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia? Em trai mày học kỳ sau còn phải đóng học phí mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-nu-vuong-het-choi-tai/76.html.]
“Dù sao tổng điểm thi không quá hai trăm, phế vật, còn có cần phải đọc sách nữa không?” Cô Thôi nhẹ nhàng nói: “Hai đứa chúng nó đó, không có tiền không bằng cấp, chọn nhẹ sợ nặng lại còn ăn bám, bố mẹ, các người cứ nói mình già rồi, chỉ có thể dựa vào con, nhưng bây giờ con không đáng tin cậy. Cuộc đời còn dài lắm, tự mình kéo hai cái đồ phế vật mà các người tự nuôi đó, cứ chịu đi, ha!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó cô ấy ngồi yên trên sofa rất lâu, rồi nhìn những người xung quanh, nói: “Thật ra hồi nhỏ trong làng của chúng tôi chuyện như vậy rất nhiều.”
“Con gái tốt nghiệp cấp hai cấp ba gả cho những người đàn ông ba mươi mấy tuổi, chỉ vì anh trai em trai trong nhà có thể đi học, có thể xây nhà. Cho nên tôi liều mạng đọc sách, trở thành nữ sinh viên duy nhất trong làng thi đậu, thực ra năm cấp ba đã có nhiều bà mối đến nhà tôi rồi.”
“Sau này tôi bất chấp phản đối, đảm bảo học phí tự mình chi trả, còn chu cấp cho em trai vào đại học. Tôi cho rằng mình đã thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng thực ra không phải, buồn cười là chính tôi còn không nhận ra mình chẳng khác gì những cô gái đã sớm gả chồng.”
Nói xong cô ấy cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả mà Chúc Ương vừa dùng để rạch mặt, đi đến trước mặt người đàn ông:
“Cái thứ này không chết, hắn còn sẽ tiếp tục dây dưa tôi, sau đó bố mẹ tôi biết tôi lừa họ, tiền đã đến tay tôi, chuyện đến trường tôi làm ầm ĩ cũng làm được, tôi cả đời không có cách nào thoát khỏi sự dây dưa của họ.”
Cô ấy giơ tay lên, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng ngọc nát đá tan: “Nếu đằng nào cũng phải c.h.ế.t mới thoát khỏi sự dây dưa của tên này, vậy thì hắn ta cứ c.h.ế.t đi.”
Nói xong một nhát d.a.o đ.â.m thẳng xuống!
Tuy nhiên, có một bàn tay nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay cô ấy, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đã cản lại cô.
Chúc Ương thở dài: “Cho nên tôi mới nói, tại sao rõ ràng mình là người bị hại, các cô vĩnh viễn chỉ biết nghĩ kéo người khác cùng c.h.ế.t vậy? Rõ ràng chuyện vui sướng như một mình hắn xuống địa ngục, các cô cứ nhất quyết phải đi theo làm bạn.”
Lời này không chỉ nói cô Thôi, mà còn cả Ngô Việt.
Cô ấy búng tay một cái: “Có rất nhiều cách để g.i.ế.c rác rưởi mà không cần làm dơ tay mình, không cần thiết phải đánh đổi bản thân. Tuy nhiên, xét thấy tình hình bên cô Khâu tương đối ưu tiên, thì cứ giải quyết bên đó trước đi, cái này cứ để lại, quay đầu lại sẽ xử lý.”
Lại nhìn Ngô Việt nói: “Chuyện này cậu đừng có tránh né, nhưng cô Thôi lát nữa nhìn thấy cảnh tượng có thể sẽ hơi kích thích, cậu đừng có hét lên.”
Cô Thôi mơ màng gật đầu, liền thấy Chúc Ương bảo người đánh thức người đàn ông.
Người đàn ông vừa tỉnh cảm giác trên mặt đau nhức, sờ xuống thấy tay đầy máu, sợ đến hồn xiêu phách lạc, bật ra tiếng kêu thét.
Lại bị Lý Lập đạp một cái nghẹn trở lại.