Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vô Hạn Lưu: Nữ Vương Hét Chói Tai - 73

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:50:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba chữ cuối cùng nói ra vừa vang vừa dữ tợn, khiến ba người, bao gồm cả Lý Lập và những người khác, sợ đến mức vai co rúm lại, vội vàng đi theo bước chân cô ấy xếp thành một hàng lên lầu.

Đoàn người đi vào phòng Chúc Ương, người đông trong nhất thời căn phòng trở nên có chút chật chội.

Nhưng không ai để ý đến điều này, chỉ thấy Chúc Ương lấy ra mấy cái túi, đổ toàn bộ đồ vật bên trong ra giường.

Phó bản lần này ngoài việc gần một hai ngày tiết tấu càng lúc càng nhanh khiến hơi phân thân không kịp xoay sở, mấy ngày trước mọi người đã trải qua thực sự rất sảng khoái.

Bất kể là Lý Lập hay Uông Bội đều đã mua không ít đồ vật mà trong hiện thực không nỡ mua, Chúc Ương đổ ra đúng là một số đồ trang điểm, tóc giả, trang sức, trang phục mà cô và Uông Bội đã mua lung tung.

Dù sao cũng không mang đi được hết, dùng không hết, làm mình vui là được. Uông Bội đã mua rất nhiều đồ vật không thể hiểu nổi, lúc này lại phát huy tác dụng.

Chúc Ương nhìn Ngô Việt, nói với Lục Tân và những người khác: “Đem hắn về phòng các anh dọn dẹp cho ra dáng người đi, tóc tai che mắt lôi thôi lếch thếch ra thể thống gì, lưng thì thẳng lên cho tôi.”

Ngô Việt vẻ mặt kinh hoảng bị lôi đi, sau đó cô Khâu và cô Thôi cũng bị Chúc Ương ném cho mỗi người một bộ trang phục cao cấp, đều là đồ nữ hàng hiệu quốc tế mùa mới nhất.

“Đi thay đi!”

Cô Khâu và cô Thôi liếc nhìn nhau, có chút không rõ nguyên do, lại rất sợ hãi trước những bộ quần áo đắt đỏ xa xỉ.

Những bộ đồ này đều được bán ở những tòa nhà thương mại cao cấp nhất trong khu trung tâm thương mại thành phố, bên trong toàn là các thương hiệu xa xỉ đẳng cấp thế giới, một chiếc ví ít nhất cũng phải mấy ngàn đến cả vạn tệ.

Là tầng lớp làm công ăn lương và sinh viên nghèo, họ ngay cả dám vào đó dạo cũng không dám.

Nhưng Chúc Ương thấy trên mặt họ đã có chút thiếu kiên nhẫn, hai người vội vàng chen vào toilet thay đồ.

Chờ hai người thay đồ xong đi ra, quả thật là Phật dựa kim trang, cả căn phòng nhỏ bé vì chen chúc mà trở thành một nơi sáng lấp lánh như có ánh sáng chiếu vào, lập tức đều trở nên rực rỡ lấp lánh.

Vẻ ngoài của cô Thôi thì không cần phải nói rồi, việc cô ấy từ nhỏ đến lớn bị người khác đuổi theo chửi là “tiện nhân dâm đãng” cũng chứng tỏ vẻ đẹp lộng lẫy của cô ấy thực ra ai cũng biết rõ.

Còn cô Khâu tuy đã qua tuổi 30, nhưng vì áp lực cuộc sống và tâm trạng bất hạnh kéo dài, cô ít chăm sóc bản thân. Tuy nhiên, là một giáo viên, khí chất trí thức thanh lịch toát ra từ cốt cách khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy thoải mái, hơn nữa nền tảng của cô ấy vốn đã tốt.

Cho cô ấy mặc một bộ trang phục kiểu tiểu thư, lập tức trông cả người sáng sủa dịu dàng, giỏi giang thanh lịch, tựa như một nữ doanh nhân thành đạt, giàu có và thời trang mà ai cũng ca ngợi.

Còn cô Thôi thì được cô ấy mặc một chiếc váy liền màu đen cực kỳ đơn giản, với đường cắt may tinh xảo ôm sát đường cong quyến rũ của phái nữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-nu-vuong-het-choi-tai/73.html.]

Thân hình gợi cảm của cô Thôi – vốn luôn bị người khác lên án là ‘sắc tình’ – lập tức trở nên đẳng cấp và quyến rũ, mà tương tự là chiếc váy ngắn khoe đường cong, những bộ đồ cô ấy thường mặc ở triển lãm xe hơi hoặc quán bar lại trông rất phong trần.

Chúc Ương tán thưởng nói: “Quả nhiên đây là sức hút của thiết kế cắt may đỉnh cao, lại đây trang điểm thêm chút nữa.”

Phiêu Vũ Miên Miên

Uông Bội khóe miệng giật giật: “Không phải nói đi làm thịt tiện nhân sao? Cái này, cái này có hơi lạc đề không?”

Chúc Ương khinh bỉ cô ấy nói: “Cô từng thấy ai ra trận mà không mặc giáp chưa? Vẻ đẹp của phụ nữ chính là giáp trụ của mình, làm việc lớn thì phải có nghi thức, cho dù c.h.ế.t cũng phải trang điểm thật đẹp đẽ mà chết.”

Cô ấy trong hiện thực xé xác ai mà không xinh đẹp, một bộ mặt xám xịt nhếch nhác, khí thế đã yếu đi ba phần, bản thân còn không có tự tin có thể xé rách trời, thì làm sao mà thắng được? Tắm rửa rồi ngủ đi.

Thế là cô ấy đuổi Uông Bội đi: “Cô đi sang bên bồn rửa mặt bảo cô gái kia trang điểm cho cô một bộ hóa trang lạ mắt, sao cho người khác tuyệt đối không nhận ra bản thân cô.”

Uông Bội vừa nghe trong lòng run lên, cái cô gái bên bồn rửa mặt kia chẳng phải là cô hồn ma mới được Chúc Ương thu phục sao? Sáng nay còn giúp Chúc Ương đưa khăn lông, kem đánh răng và trang điểm nữa.

Mệnh lệnh này có chút kích thích, nhưng thấy ánh mắt Chúc Ương nhìn lại, Uông Bội lại không dám không nghe, vội vàng xách túi trang điểm của mình nước mắt lưng tròng đi tìm cô hồn ma.

Còn Chúc Ương thì trang điểm cho cô Khâu và cô Thôi, vốn dĩ cô Thôi bày tỏ có thể tự mình làm, nhưng Chúc Ương không chút khách khí khinh thường một hồi.

“Những cách trang điểm của cô đều là học từ người không chuyên, trang điểm đậm đà thô thiển, đừng nói đến đặc sắc cá nhân, càng là không hề có thẩm mỹ đáng nói. Tôi thấy cô vốn dĩ cằm đã nhọn rồi mà mỗi lần đều đánh quá nhiều bóng ở xương hàm, mắt vốn đã đủ lớn còn muốn kẻ mí mắt trắng tinh cố gắng vẽ bọng mắt, màu phấn mắt cũng lộn xộn như phân vậy. Lại còn trang điểm mắt đã đậm như vậy, còn muốn vẽ môi đỏ rực, cả khuôn mặt như đổ nhầm bảng màu, không có chủ thứ rõ ràng, cô chắc chắn tự mình trang điểm không?”

Cô Thôi bị từng câu từng câu châm chọc làm lạnh thấu tim, học theo cô Khâu nhắm miệng im lặng ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ đợi được ban ân.

Chúc Ương hành động rất nhanh, trang điểm xong cho hai người và lấy máy sấy tóc xử lý qua tóc cho họ, hai người từ đầu đến chân quả thực liền rạng rỡ hẳn lên.

Cô Khâu và cô Thôi nhìn mình trong gương thực sự không thể tin được, chưa bao giờ nghĩ rằng một người bình thường, mỗi ngày vì cuộc sống tầm thường mà bôn ba như mình lại có thể hiện ra một khía cạnh này.

Hai người trong gương, tinh xảo đẹp đẽ quý giá, mỹ lệ thanh lịch, cứ như thể họ đã sống đúng như cuộc đời trong mơ của mình.

Lúc này Tiểu Minh không biết từ đâu chui vào, vui mừng ôm chân mẹ: “Mẹ đẹp quá.”

Cô Khâu có chút ngượng ngùng, trong lòng lại có chút ngọt ngào, trái tim đã chịu đủ tra tấn lúc này lại có chút rung động lãng mạn như thời trẻ.

Lúc này Uông Bội cũng đã trở về, cả người đã không còn hoảng hốt như vậy, khi trang điểm cô ấy còn lấy hết can đảm nói chuyện phiếm với cô hồn ma, sau khi mở lời cảm thấy người ta vẫn khá dễ gần.

Nhưng lúc này cô ấy đã đội tóc giả, trang điểm một bộ mặt khác, ngay cả Chúc Ương – người ngày đêm ở cùng – cũng không nhìn ra bóng dáng của Uông Bội bản thân.

Loading...