Vô Hạn Lưu: Nữ Vương Hét Chói Tai - 44
Cập nhật lúc: 2025-06-29 17:27:38
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúc Ương không chút để ý nói: "Không phải chúng ta ngày mai còn có nhiệm vụ phải đi ra ngoài hỏi thăm sao? Hai người ngoài như chúng ta thì có thể hỏi thăm được cái gì? Đương nhiên vẫn là loại người địa phương ăn không ngồi rồi cả ngày chạy loanh quanh như thế này mới có tác dụng chứ."
"Không cần phải tự nhiên mà cho đi điểm yếu của mình, không dùng thì phí."
Lý Lập im miệng, cả ngày xuống dưới cũng không thể không phục. Cô bé này nhìn có vẻ hành sự bừa bãi, cái gì cũng chỉ lo mình vui, lại dường như có chút đồng cảm mà trong miệng không muốn thừa nhận.
Nhưng từng việc tính toán kỹ lưỡng, cô ấy chuyện gì cũng làm rõ ràng, cách làm người khác không ngờ tới lại rất dễ thực hiện.
Mọi người ai nấy trở về phòng, vì sự phóng khoáng của Chúc Ương ban ngày, buổi tối trở về đồ dùng cũng trở nên rực rỡ hẳn lên.
Áo ngủ lụa sang trọng, mỹ phẩm đắt tiền, còn có dép lê đế mềm mại thoải mái, toàn bộ trang bị đều là "súng b.ắ.n chim đổi pháo".
Uông Bội nhìn cũng không ngừng than mình ngốc, tài khoản này không ít tiền, nhất định phải khổ sở sống qua bảy ngày này. Nếu có c.h.ế.t cũng c.h.ế.t nghèo kiết xác, thế là quyết định ngày mai mình cũng đi mua sắm một đợt.
Ngày hôm sau mấy người thức dậy xuống lầu, vừa ra sân quả nhiên đã thấy ba tên lưu manh kia đến.
Chúc Ương xua xua tay: "Tiền thì thôi đi, nhìn các cậu nghèo kiết xác chẳng có bao nhiêu xu dính túi, nhưng đúng là có mấy việc giao cho các cậu, làm tốt thì cũng coi như thực hiện lời hứa của mình, giúp chúng tôi."
Ba tên đó thở phào nhẹ nhõm, tối qua đến sáng nay mới hơn mười tiếng đồng hồ, bọn họ lấy đâu ra tiền mà đưa chứ, nếu không phải chuyện tiền thì còn dễ nói.
Đám người này vừa nhìn đã biết là người có võ công, lại rất có thể là dân giang hồ, lại còn nắm giữ thông tin thân phận của họ, nào dám trốn chứ?
Phiêu Vũ Miên Miên
Có bọn họ giúp làm việc, lại vì cốt truyện hiện tại không được kéo dài ra nhiều, manh mối trong phòng cũng có hạn.
Lý Lập và Uông Bội cũng dứt khoát học theo Chúc Ương, tính toán hôm nay ra ngoài "xả hơi" một ngày.
Lục Tân thấy thế, hơi có chút cạn lời, nói với Chúc Ương: "Cô thật là, ở đâu cũng có bản lĩnh khiến những người xung quanh không còn cảm giác căng thẳng nữa."
"Không tệ nha, rất hợp ý tôi!" Chúc Ương nhún vai: "Tôi không thích xung quanh có những cảm xúc tiêu cực, căng thẳng, điều này sẽ làm ô nhiễm tâm trạng của tôi."
Trong mắt Lục Tân xẹt qua một tia ý cười, chính là sự kiêu ngạo và tự nhiên đáng c.h.ế.t này, cứ như thể không khí xung quanh cũng phải nhìn theo ánh mắt của cô ấy vậy.
Buổi chiều Lý Lập và những người khác về trước, hai người giống như Chúc Ương hôm qua, tay xách nách mang, chiến lợi phẩm không ít.
Hai người đều rất phấn khởi, tuy nói họ là những người có kinh nghiệm qua vài vòng chơi, nói về số điểm tích lũy đã tiêu tốn trên người họ sẽ không dưới hai ngàn.
Số tiền này đổi ra tiền ở thế giới thực, cũng là cấp bậc phú ông ngàn vạn rồi.
Nhưng tiền vốn để bảo vệ mạng sống trong trò chơi đâu phải là những điểm số này có thể dùng, tuyệt đại đa số tân binh đều là "trứng chọi đá".
Càng không kể điều kiện sàng lọc của trò chơi là những người đã từng "đại nạn không chết", loại người này càng hiểu rõ sinh mệnh đáng quý, thông thường rất ít khi "quang côn" (người không có gì) đến mức dứt khoát đổi hết điểm tích lũy thành tài sản khổng lồ để lại cho gia đình, sau đó bản thân hào hiệp chịu chết.
Hai người hưng phấn đặt túi lên bàn, từng cái lật xem, đây đều là những thứ mà ở thế giới thực họ còn không dám bước vào mà nhìn.
Vừa kể cho Chúc Ương và những người khác về bữa trưa ăn món Nhật đỉnh cấp ngon như thế nào.
Một bên, chủ nhà thấy nhóm người này hào phóng như vậy, càng không hiểu tại sao họ lại thuê căn biệt thự nhỏ tồi tàn này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-nu-vuong-het-choi-tai/44.html.]
Ngày đầu tiên còn trông như những người làm công ăn lương đàng hoàng, khiến người ta nghi ngờ có phải hôm qua ban ngày đi ra ngoài trúng số độc đắc không.
Sau đó không lâu, ba tên lưu manh kia cũng đã trở về, vì muốn tránh chủ nhà, mấy người liền dẫn bọn họ ra ngoài.
Ngày hôm trước trò chơi đã cho mọi người biết cái kết cục bi thảm của từng vị khách thuê, nhưng dù sao cũng chỉ nói chung chung. Ví dụ như kết cục của Ngô Việt là bị bạo lực học đường quá mức mà treo cổ tự sát.
Chỉ một câu như vậy thì bạn mong tìm được cái gì hữu dụng? Có thể biết được cái gì là thứ hắn quan tâm, chấp niệm khi còn sống, mà khi thành quỷ cũng sẽ coi trọng hoặc sợ hãi?
Cho nên Chúc Ương đã phát chỉ tiêu cho mấy tên lưu manh.
Nhưng ba tên đó cũng không làm cô ấy thất vọng.
Đầu tiên là thầy Khâu. Thầy Khâu là giáo viên trong trường học của bọn chúng, nhưng bọn chúng là học sinh cấp ba, còn thầy Khâu dạy khối trung học cơ sở.
Tuy nhiên, trong khối của bọn chúng có một học sinh là con gái của chủ nhiệm giáo dục khối trung học cơ sở, ngày thường cũng hay kể cho những người trong lớp nghe một số chuyện phiếm về giáo viên.
Ba tên đó bỏ ra chút tiền lẻ mua một thùng sô cô la, dỗ dành cô bé đó kể cho chúng không ít chuyện về thầy Khâu.
Thầy Khâu là người ở nơi khác, kết hôn qua mai mối với chồng cô ấy. Mấy năm trước vì công việc của chồng cô ấy được điều động đến đây, thầy Khâu cũng từ chỗ làm việc cũ cùng chồng chuyển đến.
Vốn dĩ định ở đây tích cóp tiền mua nhà an cư, nhưng chưa được hai năm, chồng thầy Khâu đã thất nghiệp, từ đó không gượng dậy nổi.
Sau đó không lâu lại có một cuốn nhật ký thời trẻ của thầy Khâu được phát hiện, biết được cô ấy có một mối tình đầu thầm kín. Thầy Khâu cũng là người đa cảm, có thể tưởng tượng được trái tim thiếu nữ lúc trước đẹp đẽ đến mức nào, thì lúc này trong mắt người chồng lại chói mắt đến bấy nhiêu.
Thế này thì hay rồi, một gia đình êm ấm, đừng nói tích cóp tiền mua nhà, chưa được hai năm đã vì chồng cô ấy ham cờ bạc, rượu chè mà bại sản tan tành.
Không chỉ có vậy, hắn ta còn đánh người, thầy Khâu thường xuyên đi làm với vết thương trên người. Vốn dĩ những chuyện này với tính cách của thầy Khâu cũng sẽ không đi khắp nơi kể lể cho người ta làm trò cười.
Trùng hợp thay, trường tiểu học mà con trai họ đang học lại có một giáo viên mới, chính là đối tượng thầm mến của thầy Khâu.
Chồng thầy Khâu còn từng chạy đến trường người ta gây sự, lúc đó làm cho mọi chuyện rất khó coi, dù sao những chuyện này nếu thật sự muốn tìm hiểu cũng không khó.
Tiếp theo là cô Thôi. Chúc Ương và những người khác chỉ thấy biểu tượng của trường đại học trên chiếc áo lót của cô Thôi khi cô ấy rửa mặt, chỉ với manh mối này và thêm cả tên đầy đủ, mà mấy tên này cũng thông qua một học trưởng quen biết mà hỏi được chuyện của cô ấy.
Nghe nói cô Thôi ở trường học của bọn họ còn khá nổi tiếng, nhưng danh tiếng thì ——
Lọc bỏ một số tin đồn vô căn cứ, ác ý hãm hại, thông tin thu được vẫn không ít.
Cô Thôi là người ngoại tỉnh đến đây học đại học, điều này ai cũng biết, nhưng cô ấy không phải con một.
Trong nhà còn có hai đứa em trai, hơn nữa cô ấy không những phải gánh vác chi phí sinh hoạt và học phí của mình, mà còn phải gánh vác đủ loại chi phí của hai đứa em trai ở nhà.
Dù sao những người xung quanh thường xuyên nghe thấy bố mẹ cô ấy gọi điện đến đòi tiền, có thể thấy rõ cả gia đình là một gia đình "trọng nam khinh nữ" "hút máu" như thế nào.
Nghe nói có lần em trai cô ấy gọi điện đến hỏi cô ấy mua điện thoại iPhone đời mới, trong khi bản thân cô Thôi vẫn dùng một chiếc điện thoại nội địa giá vài nghìn tệ.
Vẻ ngoài của cô gái này cũng chẳng có nửa điểm gì đáng chê trách, đặc biệt mềm mại, nên cô ấy liều mạng làm thêm, việc gì cũng nhận.