Vết Nứt [Tận Thế] - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:48:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
cho dù , nàng cũng nhất định chuẩn vạn phần chu đáo mới dám xuống lầu, nếu vạn nhất khi đang nửa đường mà quái vật bất chợt xuất hiện, thì tránh cũng thể tránh. Hạ Diêu nghiêng về phía cầu thang, những tấm mạng nhện dày đặc đơn giản che kín lối xuống, còn một kẽ hở nào.
" Tiểu Tuyết, ... ngươi chạy nhanh như ?" Hạ Diêu đang trong phòng tạp vật nhà họ Dương, đổ từng chai rượu trắng lừng danh, đắt đỏ trong và ngoài nước như đổ nước một cái thùng nhựa.
Dương Phụ là một công chức, tuy chức cao quyền trọng nhưng cũng nắm giữ một ít thực quyền trong tay, bởi ít tìm đến nhờ vả . Trong những năm tháng , ai mà hiểu lẽ đời nhân tình? Mà Dương Phụ sở thích đặc biệt nào khác, chỉ thích uống rượu, cho nên phàm là đến bái phỏng đều hợp ý mà tặng rượu. Mặc dù hành vi nhận hối lộ lắm, nhưng hiện tại giúp một đại ân.
Dương Tiểu Tuyết một bên giúp đỡ nhặt vỏ chai rượu, giọng mềm mại: "Con cũng , chỉ là tối qua bên ngoài khắp nơi đều la hét, con mở cửa xem thì một chú quái vật vọt nhà. Hắn đặc biệt hung dữ, liền chạy khỏi cửa, còn với chú quái vật là: "Ngươi đến đây!"... Sau đó chú quái vật liền cùng con ngoài."
"Ba ba gào thét bảo con nhanh chóng chạy về phòng khóa cửa đợi bọn họ trở về." Dương Tiểu Tuyết : "Chính là lúc đó, con liền chạy đặc biệt, đặc biệt nhanh!"
Hạ Diêu lắng cẩn thận, khẽ nhíu mày, trong đầu lập tức hiện hai chữ: dị năng? Rất nhiều tiểu thuyết đều tồn tại năng lực như , trong tiểu thuyết tận thế càng phổ biến. Chỉ là nàng nghĩ tới, trong hiện thực cũng sẽ ... Không, ngay cả tận thế cũng đến, còn gì thể kỳ quái ?
Bất quá, dị năng rốt cuộc là xuất hiện bằng cách nào? Nàng ?
Hạ Diêu mở một chai rượu, mùi cồn xộc mũi sặc đến hắt một cái. Nàng cúi đầu hỏi: "Vậy Tiểu Tuyết, đó ngươi từng xảy chuyện kỳ lạ gì ?"
Dương Tiểu Tuyết nghĩ một lát, gật đầu mạnh: "Có, tối qua con đặc biệt lạnh, con bật điều hòa lên hơn 30 độ cũng xi nhê gì, về con còn ngất . Ba ba ban đầu đưa con bệnh viện, thể mới xuống lầu con liền tỉnh , hơn nữa còn cả."
Nghe đến đó, đáy mắt Hạ Diêu lóe lên một tia vui mừng – hôm nay nàng cũng xuất hiện tình huống giống hệt như ! Nàng gần như chờ đợi mà mở miệng: "Hôm qua ngươi côn trùng c.ắ.n ?"
Dương Tiểu Tuyết lập tức gật đầu, cau mày chỉ bên cổ: "Cắn ở chỗ , đau ngứa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vet-nut-tan-the/chuong-7.html.]
Hạ Diêu lúc mới chú ý tới, cổ nàng quả thực một vài vết cào xước da. Như , tất cả đều giải thích! Người côn trùng cắn, biến thành quái vật, tỉnh táo và đồng thời thu dị năng!
Nói đúng là – Hạ Diêu cần lo lắng sẽ biến thành quái vật, hơn nữa còn thu năng lực đặc biệt nào đó! Trong lòng nàng đập thình thịch, thể là kích động lo lắng: dị năng, ít cũng thể sinh tồn hơn ? Đợi khi tìm Tiểu Thụy, nàng sẽ năng lực bảo hộ .
nàng vô cùng lo lắng rằng thể nhận một năng lực vô dụng. Bởi vì từ tình hình hiện tại, năng lực của nàng là tốc độ nhanh nhẹn như Dương Tiểu Tuyết, cũng lực lượng thể năng. Rốt cuộc sẽ là gì đây? Thật hy vọng là một loại năng lực mạnh mẽ thể hô mưa gọi gió...
Hạ Diêu lắc lắc đầu, đè xuống những tạp niệm trong lòng – bây giờ lúc để nghĩ về chuyện , nàng nhất định nhanh chóng chuẩn sẵn sàng, rời khỏi nơi đây. Nàng nghĩ rằng, trong tòa nhà bao gia đình, những còn sống sót đương nhiên thể chỉ nàng và Dương Tiểu Tuyết. Và những sống sót khác, chỉ cần kẻ ngốc, nhất định sẽ giống nàng, lựa chọn nhanh chóng rời khỏi khu dân cư. Như , trong quá trình xuống lầu, hoặc tại đại sảnh tầng một, các nàng nhất định thể gặp gỡ khác. Đến lúc đó cùng hành động sẽ an hơn nhiều.
Một lát , Hạ Diêu nhét gậy bóng chày ba lô phía lưng, dùng băng vải buộc con d.a.o róc xương nhà họ Dương đùi, tìm hai chiếc bật lửa thăm dò bỏ túi, nhấc cái thùng nhựa đổ đầy ba phần tư rượu trắng cương liệt, với Dương Tiểu Tuyết: "Nhờ ngươi."
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Dương Tiểu Tuyết gật gật đầu, dẫn đầu về phía cánh cửa lớn đang mở rộng, ở cửa hít sâu một , bước nhanh chạy ngoài. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng nàng biến mất vô tung vô ảnh. Mấy giây , nàng xuất hiện mặt Hạ Diêu, lắc lắc đầu : "Không , vẫn còn chui bên trong ."
Hạ Diêu vỗ vỗ đầu nàng, khẽ : "Được , chúng thôi. Lát nữa cẩn thận một chút, nếu nguy hiểm thì ngươi cứ chạy , với tốc độ của ngươi quái vật hẳn là đuổi kịp."
Dương Tiểu Tuyết chớp chớp mắt, lắc đầu : "Không, con và ba ba tách , bọn họ liền trở về. Hạ Diêu tỷ tỷ, con sẽ tách với ngươi."
Hạ Diêu cũng nhiều, nở nụ ngoài. Trong phòng khách nàng dừng một chút, cầm lấy cây chổi. Trong hành lang vẫn trống rỗng như , một bóng , từ trong phòng nhà nàng còn mơ hồ tiếng gầm gừ "ục ục" truyền đến. Chuông báo điện thoại nếu ai tắt , cách mỗi năm phút đồng hồ liền sẽ vang lên một , chắc hẳn thể kéo dài một hồi lâu. Trở ngại lớn nhất hiện tại, vẫn là những tấm mạng nhện bậc thang – chính xác mà , là những quái vật giăng chúng.
Lần nữa thấy những tấm mạng nhện màu xanh lá cây dày đặc, trong lòng Hạ Diêu vẫn xuất hiện một cảm giác áp lực vô hình. Kẻ địch thấy, thường thường mới là đáng sợ nhất. Cái kén hình treo ở giữa cầu thang vẫn còn đang vặn vẹo, từng chút một, vô cùng giống một con cá đang vùng vẫy giãy c.h.ế.t bờ. Hạ Diêu mím môi , khi chuẩn tâm lý thật , nàng nắm cây chổi vung mạnh về phía . Mạng nhện lập tức nó kéo giãn đến biến dạng, sự chuyển động của nàng, chúng giống như những sợi lông mà quấn lấy , nhanh liền bọc đầu cây chổi màu đỏ thành một khối cầu bầu d.ụ.c lớn màu xanh lục. Thế nhưng cho đến tận bây giờ, quái vật vẫn xuất hiện.