Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Phiên ngoại

Cập nhật lúc: 2025-05-13 03:16:27
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hu hu hu, Ký chủ!"

"Hu hu hu, Hệ thống!"

Một người một quả cầu ánh sáng ôm đầu khóc rống.

Sau khi khóc xong, quả cầu ánh sáng cứ lập lòe, trông rất mờ mịt: "Ký chủ, cậu khóc cái gì vậy?"

Hứa Yên Miểu nức nở: "Một người trưởng bối rất mực thương yêu tôi đã qua đời rồi. Sau khi tôi rời khỏi thế giới đó, những trưởng bối, tiểu bối khác mà tôi quen biết, cùng với bạn bè, đồng nghiệp của tôi, tất cả đều không thể gặp lại được nữa."

Hệ thống lại càng mờ mịt hơn: "Vậy tại sao cậu lại muốn đi chứ? Cậu cũng có thể ở lại mà. Dù sao thì, bất kể cậu ở lại bao lâu, thời gian ở thế giới hiện đại của cậu cũng chỉ trôi qua một giây thôi."

Hứa Yên Miểu tuy nước mắt vẫn chảy không ngừng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế giọng nói, cố gắng phát âm cho rõ ràng: "Bọn họ biết tôi không phải là nguyên chủ, cũng đoán được phần nào rằng tôi không thuộc về thời không đó. Hơn nữa, Bệ hạ băng hà rồi, triều đình sắp sửa dậy sóng, nên họ lo tôi sẽ bị tổn thương, vì thế mới mong tôi có thể trở về nhà —— chuyện đã đến nước này rồi, nếu tôi còn cứ sống c.h.ế.t không chấp nhận, thì cũng quá là không biết điều."

Quả cầu ánh sáng lại lập lòe, Hệ thống vô cùng cảm động.

Hứa Yên Miểu cố gắng kìm nén cảm xúc một chút, rồi cũng hỏi nó: "Vậy còn mày khóc cái gì?"

Hệ thống lập tức "oa" một tiếng, khóc càng không thể kiềm chế nổi: "Tôi đã bảo sao mà trước đây năng lượng của tôi hồi phục chậm thế, thì ra là do tôi vô tình kết nối với cả ngàn người!"

Hứa Yên Miểu vội vàng an ủi nó: "Không sao, không sao, mày xem bây giờ không phải đã hồi phục rồi sao? Hay là mày có chuyện gì rất gấp cần phải làm, kết quả là vì thiếu năng lượng mà bị chậm trễ?"

"Chuyện đó thì lại không có." Quả cầu ánh sáng xẹp lép thành cái bánh ánh sáng, cả hệ thống đều trở nên ỉu xìu: "Nhưng mà, bởi vì trước đây có ký chủ của hệ thống lợi dụng lỗ hổng quy tắc, một hơi trói buộc hơn một ngàn vạn người, dùng cách đó để hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, chủ hệ thống đã vá lỗi, cấm các hệ thống một hơi trói buộc quá nhiều người, nếu có nhu cầu, thì bắt buộc phải làm đơn xin phép. Tôi chưa làm đơn mà đã trói buộc cả ngàn người, nên khi trở về chắc chắn sẽ bị kỷ luật, còn phải viết kiểm điểm nữa! Hu hu hu hu hu hu hu hu!"

Hứa Yên Miểu lập tức lo lắng hẳn lên: "A... Hay là mày đưa tao đi cùng, tao sẽ giải thích tình hình với chủ hệ thống? Dù gì thì mày cũng đâu phải cố ý..."

"Cũng không cần đâu!"

Cái bánh ánh sáng "bốp" một cái đã khôi phục lại thành quả cầu ánh sáng, tràn đầy sức sống trở lại: "Chỉ là viết kiểm điểm thôi mà! Vấn đề không lớn! Còn về phần kỷ luật, cũng chẳng sao cả, chỉ là trừ chút điểm tích lũy thôi. Ký chủ, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi, vậy tôi đi trước nhé! Sau này ở hiện đại phải sống thật vui vẻ nha!"

Quả cầu ánh sáng biến mất.

Hứa Yên Miểu nhận ra mình quả nhiên không thể liên lạc lại với hệ thống hóng chuyện nữa, lòng chợt thấy hụt hẫng mất mát.

——Từ nay về sau, không thể nào hóng chuyện mọi lúc mọi nơi được nữa rồi.

Bất thình lình, trước mặt xuất hiện một cái hố đen, Hứa Yên Miểu còn chưa kịp lùi lại, thì một quả cầu ánh sáng đã lăn lông lốc ra ngoài, rơi xuống đất, rồi lại bật lên đầy đàn hồi, lơ lửng giữa không trung: "Ký chủ! Là tôi đây! Quên chưa nói với cậu, tôi tuồn cho cậu hai món quà, coi như là bồi thường cho bốn năm mất liên lạc của tôi!"

"Tuồn? Cảm ơn, cũng không..."

Lời còn chưa nói hết, Hứa Yên Miểu đã bị dịch chuyển thẳng ra khỏi không gian hệ thống, đập vào mắt chính là trần nhà của ký túc xá.

Hứa Yên Miểu nằm phịch xuống giường, ngây ngẩn nhìn lên trần nhà.

Nhớ lão Hoàng đế. Nhớ Thái tử. Nhớ Liên Hạng. Nhớ Cao Tương. Nhớ rất nhiều, rất nhiều người.

Hơn nữa, lão Hoàng đế còn qua đời rồi, cũng không biết Đại Hạ mà lão Hoàng đế lo lắng giờ đây ra sao nữa.

"Meo méo—"

Hứa Yên Miểu đang lúc hấp hối bỗng choàng tỉnh ngồi bật dậy, ngó đầu ra xem, một con mèo sư tử rõ to đang ngồi xổm trên ghế trong ký túc xá, làm nũng với cậu.

"Cục cưng ngoan!!! " Hứa Yên Miểu còn tưởng mình không gặp lại được cục cưng nữa: "Mau lại đây, cục cưng ngoan!"

Vừa gọi, tay cậu vừa đặt lên ga giường khẽ vỗ vỗ, ý bảo mèo sư tử lại gần.

Chú mèo trắng nhỏ ngày nào giờ đã lớn thành một con mèo trắng to, nó khẽ nhảy một cái, liền thuận theo thang giường nhảy lên. Hứa Yên Miểu đưa tay ôm lấy nó: "Mày chính là món quà đầu tiên hệ thống cho tao, đúng không?"

Mèo sư tử kêu meo meo míu míu, cũng không biết là có hiểu hay không.

Hứa Yên Miểu vuốt ve bộ lông của nó, từ từ lẩm bẩm một mình: "Để lát nữa tao hỏi mấy người khác trong ký túc xá xem có nuôi mèo được không, nếu không được, tao sẽ dọn ra ngoài ở cùng mày."

"Phải mua cát mèo và chậu cát mèo, rồi còn phải mua một ít thức ăn cho mèo, pate mèo nữa, cũng không biết mày có thích ăn không. Cho mày ăn thử xem sao. May mà ở hiện đại có thể đặt đồ ăn ngoài, nếu không thì nhất thời cũng chẳng biết phải làm thế nào."

Nói rồi nói mãi, lại không kìm được mà bật khóc: "Cục cưng ngoan! Bệ hạ ngài ấy mất rồi! Mặc dù cũng là hưởng thọ mà qua đời, nhưng vẫn buồn quá đi!"

"Còn những người khác nữa, sau này cũng không gặp lại được nữa rồi..."

Trong ký túc xá bây giờ chỉ có một mình cậu, có thể thoải mái khóc, không sợ làm phiền người khác.

Không bao lâu sau, đột nhiên có người đạp cửa xông thẳng vào, Hứa Yên Miểu vội vàng nằm xuống quay lưng đi, nếu không mà bị phát hiện một mình lén lút trốn trong ký túc xá khóc lóc thì xấu hổ c.h.ế.t mất.

Chỗ cậu là giường tầng trên bàn học dưới, bạn cùng phòng lao vào như một cơn lốc, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu.

"Ái chà! Lão Hứa, ban ngày ban mặt mà còn ngủ nướng à! Tự tin vào bản thân thế cơ à! Mấy hôm trước không phải cậu còn lo lắng bài thi thực hành của các cậu, sợ cậu không qua được hay sao?"

Hứa Yên Miểu như một cương thi, từ từ, từ từ ngồi dậy khỏi giường, vẻ mặt cứng đờ, cơ thể cũng cứng ngắc: "Thi... cái gì?"

Từng chữ từng chữ, chữ nào chữ nấy như rỉ máu.

Bạn cùng phòng từ trong túi lôi ra một xấp giấy, rút một tờ ra xem qua ghi chép: "Kỹ năng an ninh mạng và huấn luyện kỹ thuật phát hiện xâm nhập. Chính cậu nói lúc đó mà. Thời gian là sáng mai."

Sau ba giây im lặng ngắn ngủi, trong phòng ngủ nam 310 vang lên tiếng kêu thảm thiết đến kinh thiên động địa.

"A a a! Chu Thượng thư, tôi nhớ ngài quá!"

Hứa Yên Miểu tạm thời không còn tâm trạng để đau buồn nữa, gắng gượng bò dậy, xuống giường tìm sách trên tủ.

Một ngày tốt lành

Bạn cùng phòng tuy rất tò mò Chu Thượng thư là ai, nhưng rất nhanh đã bị thứ khác thu hút sự chú ý, cậu ta lật lật xấp giấy của mình, cúi đầu vừa xem vừa nói: "Hôm nay cái quán Haidilao mới xây trong trường nửa tiếng nữa là khai trương rồi, tôi phải đi xếp hàng đây —— cậu có ăn không, nếu ăn thì tôi gói cho một phần."

"Cảm ơn nhé! Không cần đâu. Tôi phải tranh thủ thời gian ôn bài!"

Hứa Yên Miểu ôm cuốn sách dày cộp của mình, mở ra xem, mặt mày ngơ ngác: "Đợi đã, dư âm lớn đến vậy sao?"

Cậu cứ tưởng bốn năm không học, cùng lắm là vài điểm kiến thức trong đó không nhớ rõ lắm, sao bây giờ nhìn vào, cứ như xem thiên thư vậy? Tất cả các thuật ngữ liên quan đều không hiểu gì cả?

Trí nhớ của cậu tệ đến thế sao?

Thôi kệ, dù sao đi nữa, học thuộc lòng thôi, học thôi, luyện tập thôi, nếu không bài thi thực hành ngày mai là toi đời rồi.

Hứa Yên Miểu đói thì ăn tạm một thùng mì gói, học thuộc bài đến tận mười giờ tối, đồng hồ sinh học bắt đầu nhắc nhở cậu —— "Mày buồn ngủ rồi."

"Không... Tao không buồn ngủ..."

Hứa Yên Miểu ngáp một cái, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, càng lúc càng nặng trĩu.

Trước khi mất đi ý thức, ý nghĩ cuối cùng chính là —— lẽ nào đây là quả báo vì mình đã cậy thế thi đại học môn Toán được 147 điểm, mà bắt quan viên Đại Hạ phải thi thêm môn Toán sao?

Khi mở mắt ra lần nữa, đó là một không gian trắng xóa, trước mặt là lời nhắn của hệ thống: "Ký chủ! Đây là món quà thứ hai chuẩn bị cho cậu! Là không gian học tập tạm thời mà tôi đã xin chủ hệ thống cho cậu, ở trong này, một ngày bằng một giờ ở thế giới bên ngoài! Mỗi tối khi đi ngủ sẽ vào đây, cho đến khi cậu nắm vững lại những kiến thức đã từng học, không gian này sẽ không biến mất! Thế nào, có phải rất cảm động không! Hơn nữa, trong không gian còn có giảng đường của các danh sư, hướng dẫn một kèm một, cùng với đủ loại sách giáo khoa, tài liệu học tập các kiểu!"

Hứa Yên Miểu: "......"

Tôi cảm ơn ngài nhé, ban ngày học chưa đủ, đến lúc ngủ cũng phải học.

Nhưng mà, quả thực cũng cần thứ này (:3」∠)

Hứa Yên Miểu: "Tôi muốn tiến hành huấn luyện kỹ năng an ninh mạng và kỹ thuật phát hiện xâm nhập."

Một sân huấn luyện đột ngột xuất hiện.

Hứa Yên Miểu khựng lại một chút.

Hứa Yên Miểu: "Tôi muốn học kỹ thuật động cơ vĩnh cửu."

Sân huấn luyện không hề nhúc nhích.

Hứa Yên Miểu: "Vậy lùi một bước nhé? Tôi muốn học kỹ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát."

Sân huấn luyện vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có ánh sáng hơi méo mó, dường như có thứ gì đó đang co giật khóe miệng.

Hứa Yên Miểu ngập ngừng một lát: "...Vậy, kỹ thuật game online thực tế ảo được không?"

Chỗ trống trước mặt bắt đầu xuất hiện chữ Hán giản thể: 【Ký chủ, đừng cố gắng lách luật, cậu chỉ có thể học những kiến thức liên quan đến kỳ thi của mình thôi.】

【À đúng rồi, nếu người khác đột xuất ra đề thi, ra cái kiểu "công thức và các bước thực nghiệm để đạt được phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát", thì không được tính đâu nhé.】

【Những lỗ hổng này đã bị người ta lách qua rồi, —— đã được vá lỗi rồi, trừ khi cậu nghĩ ra lỗ hổng mới, nếu không thì vô dụng thôi.】

Hứa Yên Miểu: "......"

Rốt cuộc là vị tiền bối nào, đã chặn hết đường của người khác thế này.

Thế thì hết cách rồi, Hứa Yên Miểu chỉ có thể âm thầm bắt đầu học "kỹ năng an ninh mạng và kỹ thuật phát hiện xâm nhập", cố gắng hết sức để đảm bảo kỳ thi buổi sáng không bị trượt.

Ngoài ra, chắc hẳn còn có các môn khác nữa.....

Hứa Yên Miểu không dám đếm nữa, chỉ âm thầm ngã vật ra giường ký túc xá, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn lên trần nhà.

Quả báo! Quả báo mà!

Kỳ thi bắt đầu.

Kỳ thi kết thúc.

Hứa Yên Miểu thấp thỏm bước ra khỏi phòng thi, không biết mình làm bài thế nào.

Thật sự không được thì... chắc là có thể thi lại chứ nhỉ?

Bên kia.

Giáo viên phụ trách chuyên ngành này nhìn vào điểm số của sinh viên, thở dài một tiếng, bắt đầu thuần thục vớt điểm.

"Thao tác này trông cũng được, tuy có vài chỗ sai sót, nhưng nới lỏng một chút thì có thể qua sáu mươi."

"Nền tảng này xem ra khá vững chắc, chỉ là thực hành hơi ngô nghê một chút, bình thường lên lớp để ý cho em ấy luyện tập nhiều hơn là được rồi. Qua."

"Còn cái này... ít nhất cũng phải có chút ưu điểm chứ, 55 điểm còn có thể kéo lên 60, chứ 35 điểm thì cậu bảo tôi kéo thế nào?"

"Còn cái này nữa..."

Hứa Yên Miểu đang thong thả dạo bước trong khuôn viên trường, vai đột nhiên bị ai đó vỗ từ phía sau.

"Lão Hứa, thi thế nào rồi!"

"Còn thế nào được nữa, sáu mươi điểm muôn năm!" Hứa Yên Miểu bề ngoài tỏ ra bình tĩnh.

Trong lòng thì đã thuần thục mở ra sân khấu nhỏ: Toi rồi toi rồi, cảm giác như sắp không qua nổi rồi. Mới ôn có một đêm, dù có sự hướng dẫn của danh sư trong không gian hệ thống, cậu học lại từ đầu cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.

Lạy trời phù hộ, nhất định phải đỗ đấy!

Bạn cùng phòng vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Cậu yên tâm, tôi hỏi thăm rồi, giảng viên môn đó của các cậu nổi tiếng là người tốt tính nhất trường, chỉ cần điểm của cậu không chênh lệch quá nhiều, thầy ấy sẽ cố gắng vớt cậu qua."

Hứa Yên Miểu: "...Tôi chỉ sợ tôi còn không được năm mươi điểm ấy chứ."

"À thì..." Bạn cùng phòng nhìn cậu với vẻ thông cảm: "Tôi nhớ trước đây cậu học cũng khá lắm mà, mấy hôm trước cũng không quên ôn bài —— có phải do thi thực hành căng thẳng quá không?"

Hứa Yên Miểu nói năng ấp úng: "Chắc là vậy."

Bạn cùng phòng đang định nói, thì điện thoại "tít" một tiếng.

"Tôi trả lời tin nhắn đã!" Cậu ta cúi đầu lấy điện thoại ra, mở ứng dụng trò chuyện, đầu tiên là gửi một cái biểu cảm cho đối phương.

Sau đó gõ vài phím, trên mặt rõ ràng lộ ra nụ cười vui mừng. Vừa gõ chữ vừa hỏi Hứa Yên Miểu: "Nhân tiện, Lão Hứa, cậu có ý tưởng gì cho việc thực tập chưa?"

Hứa Yên Miểu: "Tạm thời vẫn chưa, ngành an ninh mạng khó tìm chỗ thực tập lắm. Để tôi xem có tìm được tiền bối nào giới thiệu nội bộ không, chuyên ngành này chủ yếu là dựa vào quan hệ, nhiều công ty thích hỏi người quen xem có ai giới thiệu không hơn là tuyển dụng. Cùng lắm thì tôi đi thi lấy chứng chỉ, dạy viết thư pháp.”

Bạn cùng phòng kinh ngạc: "Chưa nghe nói cậu còn có tài lẻ này đấy!"

Hứa Yên Miểu khựng lại một cách tinh tế: "Học hồi làm thêm hè."

"Cậu đi làm giáo viên ở lớp học thêm à?" Bạn cùng phòng thuận miệng hỏi, không đợi cậu trả lời, tiếp tục nói, "À à, đúng rồi, tôi vừa thấy Vạn Cốc đang tuyển kỹ sư an ninh mạng đấy, cậu có muốn thử không? Chỉ có điều vòng sàng lọc vào làm của họ rất nghiêm ngặt." Bạn cùng phòng lấy tờ giấy nhỏ của mình ra lật lật, đưa cho Hứa Yên Miểu một tờ: "Nè! Cậu xem, chính là thời gian này."

Vạn Cốc, tên đầy đủ là Công ty TNHH Công nghệ Mạng Trực tuyến Vạn Cốc, là một công cụ tìm kiếm nổi tiếng ở Hoa Quốc, thậm chí là trên thế giới hiện nay.

Nhưng Hứa Yên Miểu không có ấn tượng gì nhiều.

Có lẽ là do xuyên không quá lâu, ký ức về một số chuyện ở hiện đại đều trở nên mơ hồ.

——Dù sao thì trên đời có biết bao nhiêu công cụ tìm kiếm, cậu cũng không phải cái nào cũng nhớ.

"Vậy tôi đi thử xem! Được hay không tính sau, coi như tích lũy kinh nghiệm vậy."

Hứa Yên Miểu tỏ ra rất phóng khoáng. Sau đó, cậu cũng đáp lễ: "Còn Lão Bao thì sao? Cậu học kế toán tài chính, có dự định gì cho thực tập chưa?"

Bạn cùng phòng giơ điện thoại của mình lên, để lộ giao diện trò chuyện, vẻ mặt đắc ý: "Khoa bọn tôi có một đàn anh, giỏi cực kỳ, là giám đốc tài chính của Vạn Cốc, đó là Vạn Cốc đấy nhé! Hai hôm nữa sẽ về trường mở buổi nói chuyện. Tôi phải mất mấy tháng mới tiếp cận được một kế toán dưới trướng anh ấy, nghe nói là có thể dẫn tôi đi gặp sếp lớn. Đến lúc đó đánh cược một phen, nếu được đàn anh sếp lớn để mắt tới, hì hì, đừng nói là thực tập, sau này công việc chắc chắn cũng ổn định rồi!"

Hứa Yên Miểu giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại!"

Ngay sau đó, tay của bạn cùng phòng đã nhiệt tình khoác lên vai cậu: "Lão Hứa à, đừng nói bố không giúp cậu, buổi nói chuyện có muốn đi cùng không? Nghe nói đàn anh này của tôi với chủ tịch Vạn Cốc, còn cả đại công chúa và đại thiếu gia nhà họ đều rất thân quen, biết đâu lại được lộ mặt trước đối phương, rồi thực tập của cậu cũng có hy vọng đấy!"

Hứa Yên Miểu động lòng: "Cảm ơn nhé! Hôm nào mời cậu ăn cơm!"

"Sảng khoái!" Bạn cùng phòng họ Bao búng tay một cái: "Mười giờ sáng ngày kia, ở hội trường lớn của trường, tốt nhất là đến sớm nửa tiếng, nếu không ngồi được hàng đầu thì toi đời."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/phien-ngoai.html.]

Hứa Yên Miểu gật đầu vẻ nghiêm trọng.

Hôm đó, cậu đến sớm bốn mươi phút, nhìn đám đông đen nghịt trong hội trường lớn, bất giác chìm vào suy tư.

Trán bạn cùng phòng đẫm mồ hôi lạnh: "Tính sai rồi, không ngờ lại có nhiều người đến sớm như vậy."

Hứa Yên Miểu đau đầu: "Thế này… căn bản là không chen vào được."

Bước đầu tiên để lấy lòng đàn anh, đã thất bại thảm hại vì không vào được hội trường.

Hứa Yên Miểu và bạn cùng phòng nhìn nhau, bạn cùng phòng thở hắt ra: "May quá may quá, tôi có người ở bên trong."

Hứa Yên Miểu lộ ra ánh mắt khâm phục.

Bạn cùng phòng tự tin mở điện thoại: "Chờ đấy! Lát nữa anh mày dắt mày vào!"

Ba phút sau...

Hứa Yên Miểu đưa một ngón tay ra, huơ huơ trước mặt bạn cùng phòng: "Anh? Anh vẫn ổn chứ anh?"

Bạn cùng phòng rất không ổn: "Toi rồi, Lão Hứa, người ta nói đông người thế này, anh ấy cũng không tiện mở cửa sau..."

Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói chen vào: "Đừng nói là cậu tìm người quen, bố tôi là hiệu trưởng, tôi đến muộn mà bây giờ còn không vào được đây này."

Hứa Yên Miểu và bạn cùng phòng quay đầu lại, liền nhìn thấy một người có khí chất rất đặc biệt, từ cách ăn mặc đến thần thái giọng điệu, đều khiến người ta ngay lập tức liên tưởng đến những học sinh thời cấp hai cấp ba, thường xuyên bị giáo viên lôi ra đứng phạt úp mặt vào tường.

Đối phương khoanh tay trước ngực, rõ ràng có chút bất mãn: "Mẹ kiếp, một buổi nói chuyện, bảo ông ấy sắp xếp cho mình một chỗ ngồi cũng không chịu, nói là người tổ chức buổi nói chuyện không thích —— ông là hiệu trưởng, cần gì phải quan tâm ông ta có thích hay không chứ."

Hạnh phúc là do so sánh mà ra.

Ví dụ như bây giờ, Hứa Yên Miểu và bạn cùng phòng cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều, vui vẻ hơn nhiều.

Bạn cùng phòng cúi đầu lấy điện thoại ra bấm vài cái "tít" một tiếng, điện thoại Hứa Yên Miểu nhận được tin nhắn, cậu cúi đầu xem ——

Bạn cùng phòng: Chó đặc quyền mất đặc quyền, tâm lý tôi cân bằng hơn nhiều rồi.

Hứa Yên Miểu âm thầm gõ chữ: Nhưng mà, người ta có bố làm hiệu trưởng còn không vào được, chúng ta càng toi đời hơn.

Bạn cùng phòng: ...

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía hội trường lớn đen nghịt người, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Sau đó, Hứa Yên Miểu nghe thấy sau lưng có một giọng nói ngập ngừng: "...Hứa lang?"

Hứa Yên Miểu đột ngột quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt của Hộ bộ Thượng thư tuy đã trẻ ra khoảng hai ba mươi tuổi, nhưng vẫn có thể thoáng nhận ra những đường nét quen thuộc, chân cậu loạng choạng một cái, suýt nữa thì giữa thanh thiên bạch nhật đã ăn vạ rồi.

"Ngươi ngươi ——"

Hứa Yên Miểu và Hộ bộ Thượng thư trố mắt nhìn nhau một lúc, rồi bất giác hỏi: "Sao ngài lại ở đây!"

Ánh mắt bạn cùng phòng đảo qua đảo lại giữa hai người, trở nên có chút kỳ quái.

Hứa Yên Miểu... lại quen biết đàn anh sếp lớn của khoa Kế toán Tài chính bọn họ ư?

Hộ bộ Thượng thư nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Yên Miểu, kéo cậu sang một bên.

Hứa Yên Miểu ngẩn người, vội vàng đi theo.

Bạn cùng phòng cũng ngẩn người, ngập ngừng một chút, rồi đi đến dưới mái hiên, bắt đầu đợi người.

Lần đợi này, kéo dài hơn ba mươi phút, buổi nói chuyện sắp bắt đầu rồi, mà hai người vẫn chưa quay lại.

"Một tốp... hai tốp... ba tốp..."

Bạn cùng phòng chống cằm ngồi xổm bên cạnh cột, nhìn đám người trong hội sinh viên hớt hải chạy qua chạy lại, rõ ràng là đang muốn tìm vị đàn anh sếp lớn kia.

"Haiz! Cứ đuổi tôi đi. Nói cái gì mà bận quá, bây giờ không có thời gian lo chuyện khác. Nếu chịu nghe tôi nói vài câu, thì đã biết học trưởng Viên đi đâu rồi."

Bên cạnh đột nhiên vang lên một câu châm chọc: "Cáo mượn oai hùm."

Bạn cùng phòng đột ngột quay đầu, kinh hãi tột độ: "Sao cậu vẫn còn ở đây?!"

"Chuyện đó không quan trọng." Đứa con trai kia của hiệu trưởng ánh mắt lóe lên, cố gắng làm thân: "Này, anh bạn, cái cậu sinh viên bị Viên Chính kéo đi là ai thế? Lẽ nào là một đại lão tân sinh viên nào đó à?"

Bạn cùng phòng ngẩn người: "Tại sao lại nói là tân sinh viên?"

Con trai hiệu trưởng hùng hồn đáp: "Bởi vì đại lão các khóa khác, tôi đều quen biết cả rồi!"

Bạn cùng phòng cười với cậu ta: "Vậy thì cậu đoán sai rồi nhé! Giới thiệu một chút, Hứa Yên Miểu, bạn chí cốt của tôi, chúng tôi cùng một ký túc xá, bây giờ đều là sinh viên năm ba rồi!"

Con trai hiệu trưởng "Vãi chưởng" một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc trong thoáng chốc quá lớn, thậm chí có chút dữ tợn: "Đại lão ẩn mình à!"

Bạn cùng phòng: "Sao lại nói nghe như thẻ bài ẩn trong game thế?"

Con trai hiệu trưởng nắm c.h.ặ.t t.a.y bạn cùng phòng: "Có thể giới thiệu cho anh em làm quen được không, tôi thích nhất là kết giao với đại lão."

"A? Cái này..." Bạn cùng phòng tỏ vẻ rất giữ kẽ: "Tôi phải hỏi ý kiến cậu ấy đã. Nhưng cậu đừng nghĩ là tôi đi thì chắc chắn sẽ được, tuy tôi với cậu ấy là bạn chí cốt, nhưng Lão Hứa tính tình rất kín đáo..."

Kín đáo đến mức cậu bạn cùng phòng đã ở chung ba năm này, vậy mà cũng không biết cậu ta là một đại lão ẩn mình!

Nhưng Lão Hứa cũng quá đáng thật, rõ ràng quen biết vị đàn anh kia mà còn nhìn cậu ta ở đó lo lắng sốt sắng! Quá đáng! Lần sau nhất định phải bắt cậu ta khao một bữa thịt nướng!

Đing đong

Là tiếng Wechat.

Bạn cùng phòng vội vàng cúi đầu.

Tin nhắn "Hai người nói chuyện thế nào rồi, buổi nói chuyện sắp bắt đầu rồi" được gửi đi năm phút trước, đã có hồi âm.

【Hứa Yên Miểu】: Về ngay!

Bạn cùng phòng toe toét cười, trả lời một chữ "Được".

Thấy bạn cùng phòng mãi không nói gì, con trai hiệu trưởng bắt đầu lo lắng: "Sao thế sao thế? Họ không định hủy buổi nói chuyện, rồi bỏ chạy luôn đấy chứ!"

Buổi nói chuyện không tổ chức cũng thôi, cậu ta có bố làm hiệu trưởng nên cũng không lo lắng về vấn đề việc làm. Nhưng mà đại lão thì vẫn chưa ôm được!

Người chạy rồi thì cậu ta đi đâu mà ôm đùi đại lão!

Bạn cùng phòng nói với cậu ta: "Nói rồi, về ngay."

Con trai hiệu trưởng "vụt" một cái đứng dậy, rất biết điều: "Bạn cùng phòng kia của cậu thích gì? Tôi đi mua ngay đây."

Bạn cùng phòng suy nghĩ một chút: "Chỉ cần là đồ ăn, thì cậu ấy đa phần đều thích cả thôi?"

"Hiểu rồi!" Con trai hiệu trưởng co giò chạy đi.

Cậu ta vừa đi chưa được vài phút, Hứa Yên Miểu và Viên Chính đã quay lại.

"Cứ quyết định vậy nhé, mười giờ tối, đừng quên đấy! Định vị gửi cho cậu rồi." Viên Chính đứng ở cửa hội trường lớn, quay đầu lại dặn dò Hứa Yên Miểu: "Đến lúc đó giới thiệu cho cậu vài người, đều là người trong công ty chúng ta."

"A!" Hứa Yên Miểu cúi đầu nhìn, mắt trợn tròn: "Ở quán nhậu vỉa hè á?!"

Viên Chính gật đầu.

Hứa Yên Miểu ngập ngừng: "Vậy tôi có cần phải ăn mặc lịch sự một chút không?"

Viên Chính cười cười: "Được thôi, mặc vest đến nhậu."

Hứa Yên Miểu: "......"

Viên Thượng thư vào trong tổ chức buổi nói chuyện, Hứa Yên Miểu quay người lại liền chạm phải ánh mắt của bạn cùng phòng.

Hứa Yên Miểu: "?"

"Sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?" Hứa Yên Miểu khó hiểu chớp chớp mắt, rồi nói tiếp: "Đúng rồi! Lão Bao! Cậu xem danh thiếp tôi gửi cho cậu này! Cậu thêm bạn đi! Viên Thượng... à không, học trưởng Viên nói rồi, tuy không thể sắp xếp chỗ ngồi cho chúng ta, nhưng mà, anh ấy có thể gọi video, để cậu nghe được buổi nói chuyện. Hơn nữa, nếu có chỗ nào không hiểu, cậu có thể nhắn tin Wechat hỏi anh ấy."

Bạn cùng phòng hít một hơi lạnh.

"Vãi chưởng! Vãi chưởng! Cậu giỏi thật đấy! Thế này mà cũng kiếm được!"

Bạn cùng phòng hét lên hai tiếng "vãi chưởng", vô cùng kinh ngạc: "Lão Hứa, đừng giấu anh em nữa, cậu cứ nói thẳng ra đi! Cậu là con cháu nhà nào có công với cách mạng, hay bố mẹ cậu là ai đó trong bảng xếp hạng tỷ phú! Cậu sợ không kết bạn được, nên mới giấu thân phận đến trường ở ký túc xá đúng không! Cậu đừng nói, cậu giả vờ cũng giống thật đấy, ngày nào cũng mua đồ ở chợ đồ cũ, ai mà ngờ được cậu..."

Ngay từ mấy câu đầu cậu ta nói, suy nghĩ của Hứa Yên Miểu đã lập tức đông cứng, đóng băng lại, mãi đến câu "ai mà ngờ được cậu" mới đột nhiên bừng tỉnh, ngắt lời cậu ta: "Đợi đợi đợi! Cậu đang nói cái gì thế, tôi làm gì có thân phận ẩn giấu nào!"

Bạn cùng phòng tỏ vẻ "cậu còn giả vờ": “Cậu không có thân phận ẩn giấu, mà cậu lại có thể thân thiết với giám đốc tài chính của Vạn Cốc đến thế à?"

Mí mắt Hứa Yên Miểu giật giật, buột miệng nói: "Lúc làm thêm hè quen biết thôi, anh ấy nói tôi rất hợp tính anh ấy, chỉ có vậy thôi."

Bạn cùng phòng phát ra tiếng kinh ngạc: "Là... là vậy sao?"

Hứa Yên Miểu gật đầu lia lịa.

Bạn cùng phòng tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Vậy thì cậu may mắn thật đấy, trước đây tôi cũng đi làm thêm hè, sao không có được vận may gặp đại lão như thế này nhỉ."

Hứa Yên Miểu ngại ngùng nói: "Đúng là may mắn thật. Chỉ là... có lẽ anh ấy còn có chút bất ngờ khi gặp lại đồng hương nơi đất khách quê người —— vốn dĩ chúng tôi cũng không thân thiết lắm đâu."

Bạn cùng phòng gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Hứa Yên Miểu thúc giục cậu ta: "Cậu mau đi thêm bạn bè trên danh thiếp đi, không thì buổi nói chuyện bắt đầu, học trưởng Viên sẽ không tiện thao tác Wechat nữa đâu."

"Được!" Bạn cùng phòng mang tâm trạng như đi hành hương, trái tim đập thình thịch mở danh thiếp ra.

Đây là thứ mà Hứa Yên Miểu đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới xin được cho cậu ta, cậu ta nhất định phải trân trọng!

Đợi cậu ta đi làm kiếm được tiền, sẽ mua một cái card đồ họa 4090 tặng cho Lão Hứa! Không mua loại rẻ tiền, mua loại tốt nhất!

Hứa Yên Miểu không biết bạn cùng phòng đã âm thầm hạ quyết tâm lớn lao trong lòng, sau khi xác định đối phương đã thêm bạn với Hộ bộ Thượng thư, và đã gọi video xong, cậu liền yên tâm rời đi.

Cái gì, cậu nói đi đâu á?

Trưa rồi, đi ăn cơm chứ sao!

"Thịt nướng, thịt nướng, thịt nướng!"

"Buffet, buffet, buffet!"

"Tôi đến đây!!"

Cậu vừa đi được vài phút, con trai hiệu trưởng ôm một túi lớn đồ ăn vặt nhập khẩu chạy như điên tới, tiếng thở hổn hển rất lớn: "Hộc—— phù phù—— người đâu rồi! Không lẽ vẫn chưa về à!"

Bạn cùng phòng: "......"

Chết rồi, quên mất chuyện này.

Thế là rất dứt khoát xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi quên nói với cậu ấy, lỗi của tôi, tôi sẽ nói với cậu ấy ngay bây giờ, hỏi xem ngày mai cậu ấy có muốn hẹn cậu đi ăn gì đó không?"

Con trai hiệu trưởng thuộc dạng đầu óc khá linh hoạt, ngay tại chỗ tùy cơ ứng biến, nhét túi quà lớn vào lòng bạn cùng phòng.

"Phiền cậu mang đến cho đại lão nhé! Hẹn ăn cơm không vội, đều là người lạ, sau này lại gượng gạo, cậu giúp tôi hỏi đại lão có muốn thêm Wechat với tôi không —— cậu ấy có chơi LOL không? Tôi không phải game thủ chuyên nghiệp, mỗi mùa giải cùng lắm chỉ đánh lên được Kim Cương thôi! Nhưng tuyệt đối sẽ không làm gánh nặng đâu!"

Bạn cùng phòng: "Anh bạn khiêm tốn thì được, chứ khiêm tốn quá mức thì thành giả tạo rồi đấy! Nhưng tiếc là..."

"Lão Hứa không chơi LOL, cậu ấy thích game offline hơn một chút, gần đây cứ luôn miệng kêu cái gì mà "Zelda là số một", còn nghiện Monster Hunter nữa —— à, tên đầy đủ là 《Monster Hunter: Rise》."

Con trai hiệu trưởng chưa từng chơi loại game này, nhưng không sao cả! Để tiếp cận đại lão, tôi bằng lòng!

"Tôi về học ngay đây! Nhất định phải có tiếng nói chung với đại lão!"

"Đợi đã! Lão Hứa nói rồi, cậu ấy không phải đại lão!"

Ngay sau đó, bạn cùng phòng thuật lại những lời Hứa Yên Miểu đã nói lúc đó.

Con trai hiệu trưởng liền cười: "Vậy thì cứ coi như kết bạn thôi, chà! Thêm bạn thêm đường! Chúng ta thêm Wechat trước đi, sau này còn phải phiền cậu nói với đại lão... ý tôi là, bạn học Hứa Yên Miểu một tiếng, cứ nói là, tôi cũng thích chơi Monster Hunter, muốn kết bạn với cậu ấy."

Sau khi bạn cùng phòng gật đầu, con trai hiệu trưởng hai mắt sáng rực: "Trưa rồi, nên ăn cơm thôi, cậu ăn buffet thịt nướng chứ? Cùng nhau làm một bữa nhé?"

Mắt bạn cùng phòng sáng lên: "Được!"

Khi con trai hiệu trưởng quay người dẫn đường, vẻ mặt trên mặt cậu ta trở nên có chút vi diệu.

Đúng là ngây thơ thật. Không có gia thế bối cảnh, học trưởng Viên kia việc gì phải chiếu cố Hứa Yên Miểu đến vậy?

Nhưng mà giả heo ăn thịt hổ thôi, cậu ta hiểu mà. Thỏa mãn ham muốn biểu diễn của đại lão, cũng là bí quyết để kéo gần quan hệ.

Bốn năm xuyên không, Hứa Yên Miểu nhớ c.h.ế.t đi được gia vị thịt nướng ở hiện đại.

Trong nhà hàng buffet, Hứa Yên Miểu nhìn những miếng bít tết, tôm to, thăn bò, thịt ba chỉ, đùi gà, cá đù vàng óng mỡ nướng trước mặt mình, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

"Ừm, thăn bò thì dùng muối và tiêu bột. Bít tết thì thử tương cà trước, sau đó thử tương tiêu đen. Thịt ba chỉ... ừm, thịt ba chỉ nướng thì dùng muối tiêu và dầu mè là được rồi!"

Gia vị đã rót xong, Hứa Yên Miểu cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

(Còn nữa lên face tớ nha)

Loading...