Màu đỏ là màu hồng đào, để phân biệt bình dân và quý tộc, tạo đặc quyền về thân phận cho quý tộc. Phụ nữ bình dân trong sinh hoạt hàng ngày cũng không được mặc màu đỏ tươi.
Chiêu Huệ mặc màu hồng đào, ngay cả giày và khăn đội đầu cũng phối màu hồng đào.
Bởi vì…
Một ngày tốt lành
Người đệ đệ luôn bắt nạt nàng, bắt nạt các muội muội, lại còn không kính trọng mẹ, đã không qua được thu thẩm, hôm nay sẽ bị c.h.é.m đầu.
"Hôm nay thật là một ngày tốt lành!"
Nàng cố gắng tỏ ra bình thường, không để nụ cười nơi khóe miệng lan rộng. Nhưng vẫn không nhịn được hỏi mẹ ruột: "Sau khi Gia Bảo bị c.h.é.m đầu, chúng ta có cần đi nhận xác của nó về không ạ?"
Nếu muốn đi nhận về, phải bỏ tiền ra chuộc.
Nếu không nhận về, quan phủ sẽ thống nhất vận chuyển đến trường hỏa táng, tro cốt sẽ rắc vào ao chứa tro cốt.
Dù sao cũng là m.á.u mủ ruột rà, vị phu nhân kia suy đi nghĩ lại, đắn đo hồi lâu, cuối cùng mới thở dài nói: "Không cần đâu. Chúng ta bây giờ cũng không có chỗ, nhận về cũng chỉ là một mồi lửa đốt đi. Cứ để nhà đó đi chuộc đi. Nhà họ mong con trai lâu như vậy, trong khu mộ của dòng tộc cũng phải chôn một người, nếu không chẳng phải đã uổng công chờ đợi mười hai lần mang thai sao?"
Trong mười hai lần mang thai này, có do bà sinh, cũng có do thiếp sinh. Thiếp là thuê về, bị ép liên tục ba năm, cứ sinh xong một đứa là lại mang thai đứa nữa, có khi chưa hết cữ đã lại mang thai, ba năm kỳ hạn vừa hết, con cái cũng không cần nữa, trực tiếp hủy hợp đồng bỏ trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-610.html.]
Nhưng bà là cô nhi được nhà này cố ý tìm về, dễ sai bảo, không trốn đi được, chỉ đành không ngừng sinh đẻ, cho đến khi sinh được con trai mới thôi.
Nói ra có hơi hổ thẹn với các con gái, bà không cách nào thoát khỏi gia đình đó, trong quá trình sinh nở liên miên không ngừng, bà không kiểm soát được mà căm ghét những đứa con gái này, hận chúng tại sao lại chiếm vị trí của con trai, hận chúng khiến mình phải chịu khổ, đối xử với chúng không đánh thì mắng, không có sắc mặt tốt. Mãi cho đến khi Gia Bảo ra đời, bà mới tỉnh táo lại khỏi cơn mê muội, cố gắng bù đắp, cố gắng bảo vệ mấy cô con gái nhỏ này khỏi bàn tay của gia đình đó.
"Hơn nữa, mẹ cũng không muốn tiêu tiền vì nó nữa." Phu nhân giọng trầm xuống: "Mẹ muốn dành hết tiền cho các con."
Mẹ có suy nghĩ của riêng mình, các con gái cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Có lẽ vì từng chứng kiến nỗi đau khổ của mẹ khi sinh hết đứa này đến đứa khác, mấy người con gái lớn đã biết chuyện, đến tuổi thành thân, lần lượt lựa chọn nộp tiền phạt hàng năm, tự mình búi tóc thiếu nữ thành búi tóc phụ nữ, tỏ ý cả đời không lấy chồng.
Nhưng các nàng cũng sợ sau khi c.h.ế.t không ai nhặt xác, không có hương khói, trở thành cô hồn dã quỷ. Vừa hay nhóm thợ dệt vốn là kỹ nữ hoàn lương kia cũng không muốn thành thân, một nhóm người tụ tập sống cùng nhau, lập giao ước với nhau, xưng hô tỷ tỷ muội muội, người còn sống phải phụ trách việc ma chay cúng tế cho các chị em đã mất.
Các nàng không thành thân, không có con cái, có người bèn thu nhận nữ đồ đệ, để dưỡng lão cho mình, lo hậu sự.
Các nàng đặt tên cho mảnh đất này là "Quan Âm Đường", cầu xin Bồ Tát phù hộ. Để duy trì Quan Âm Đường tốt hơn, bảo đảm những phụ nữ không chồng trong đó có đủ tiền nộp phạt vì không kết hôn, có đủ tiền đảm bảo tuổi già có nơi nương tựa, bèn bắt chước các công hội kia, cũng thống nhất thu gom tiền bạc, người vào Quan Âm Đường, mọi thu nhập từ lao động đều nộp về Quan Âm Đường, tiến hành phân phối thống nhất, đồng thời trích một phần để chu cấp cho những phụ nữ lớn tuổi, bệnh tật, tàn phế trong đường.
Về sau nữa, ngày càng nhiều Quan Âm Đường xuất hiện, thời kỳ thịnh vượng nhất, một Quan Âm Đường có thể có đến trăm người. Một hương chỉ có hơn một nghìn năm trăm người mà có đến hai Quan Âm Đường.