Vạn Thiên Y - Công Pháp Kinh Người
Cập nhật lúc: 2025-04-10 05:08:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngưng Khí cảnh tầng bảy, tầng tám, tầng chín...Trúc Cơ cảnh!"
Vân Kiều kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Y, cảnh giới của nữ tử trước mặt nàng đang tăng nhanh với tốc độ chóng mặt, chỉ trong vài cái hô hấp đã đột phá Ngưng Khí cảnh tiến vào Trúc Cơ cảnh.
Không dừng lại ở đó, với đại lượng linh khí tiến vào, cơ thể của Mạc Thiên Y như hố đen nuốt chửng tất cả. Từ bên trong, tiếng đọc kinh văn vang lên như có người giảng đạo, tiếp tục đẩy tu vi tiếp tục tăng nhanh hơn.
"Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ!" Vân Minh nuốt nước bọt không dám tin vào mắt mình, hắn cảm nhận được cảnh giới đã chạm gần tới đỉnh, chỉ trong vài phút đã vượt qua Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, tiến lên viên mãn.
"Huynh, nàng ta là ai vậy?" Vân Kiều hỏi Vân Minh.
Hắn trầm giọng đáp: "Nàng ấy tên là Mạc Thiên Y, một người đến thuê trọ vài ngày trước"
"Là hôm nào?" Vân Kiều tiếp tục hỏi.
Vân Minh biết nàng đã đoán ra lên đành nói: " bảy ngày trước"
"Là thời điểm dị tượng xuất hiện, vậy ra không phải bảo vật mà do nữ nhân này gây ra" Vân Kiều khẽ cười, nàng cảm thấy rất hứng thú với Mạc Thiên Y lên chậm rãi bước về phía trước.
Vân Minh lập tức giữ Vân Kiều lại lạnh giọng nói: "Muội muốn làm gì? Qua đó rất nguy hiểm"
Vân Kiều gạt tay hắn ra, nàng bĩu môi nói: "Huynh lo xa quá rồi, muội chỉ muốn xem nữ tử đó có bí mật gì không thôi"
Nàng sau đó vận chuyển linh lực, tu vi Kim Đan cảnh bộc phát sức mạnh khiến cả nhà trọ chấn động nhẹ. Vân Minh lập tức nhíu mày, ngăn cản Vân Kiều không để nàng tiến lên.
"Huynh muốn ngăn cản muội, bảo vệ nữ tử đó sao?"
Vân Kiều lạnh nhạt hỏi, nàng lách người muốn đi qua, nhưng Vân Minh lại chặn trước không để nàng qua.
"Nơi đó rất nguy hiểm, muội không lên lại gần"
"Nguy hiểm? Nàng ta chỉ là một Trúc Cơ cảnh viên mãn, muội thân là cường giả Kim Đan cảnh hậu kỳ có gì mà nguy hiểm, mau tránh ra!"
"Ta không tránh, muội không được lại gần đó!"
Vân Minh hét lên, nhưng hắn không ngờ Vân Kiều lại bướng bỉnh đến mức ra tay với hắn. Nàng thi triển linh thuật đánh văng Vân Minh ra một bên, đi về phía Mạc Thiên Y mà đ.â.m kiếm xuống.
"Con mợ nó!" Vân Minh chửi rủa một câu, hắn lao đến nhanh chóng dựng lên một màn chắn bao bọc lấy Vân Kiều bên trong.
Nhưng hắn đã chậm, ngay khi thanh kiếm đ.â.m xuống thì một cỗ khí tức tà ác đã lao ra, từ trong cơ thể Mạc Thiên Y toả ra làn khói đỏ bao trùm lấy cả căn phòng, cắn nuốt thanh kiếm kia.
Xoẹt!
Tia sáng lần nữa lao ra từ mi tâm Mạc Thiên Y nhắm thẳng đến đầu của Vân Kiều. Nàng kinh hãi vội thúc giục linh thuật để cản lại, nhưng linh thuật chưa kịp thành hình thì đã bị tia sáng đó xuyên thủng.
"Lưu Quang Thuẫn!"
Ngay vào thời khắc sinh tử thì Vân Minh đã lao tới ngăn cản, nhưng linh thuật cường đại nhất của hắn cũng không đỡ nổi một tích tắc đã tan vỡ. Dù vậy từng ấy đã đủ để hắn ôm Vân Kiều, thi triển bí pháp lao ra khỏi phòng.
Ầm!
Tia sáng xuyên thủng mọi thứ trên đường nó đi qua, cắt lìa không gian, phá hủy nhà trọ. Mà làn khói đỏ đã lan tràn ra khắp nơi, nó như một đầm lầy đầy máu, không ngừng cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Chứng kiến cảnh này mà hai người Vân Minh và Vân Kiều đều sợ hãi, nhất là Vân Kiều, nàng khi nãy đã gần như bỏ mạng dưới tia sáng kia, vì ngay cả Lưu Quang Thuẫn cũng vỡ vụn sau một giây thì đầu của nàng sẽ bị xuyên thủng như đậu hũ mà thôi.
Nếu không có Vân Minh liều mình lao vào cứu thì nàng sớm phơi xác ở đó rồi.
"Đó là thứ gì vậy?!" Nàng run giọng hỏi. Vân Minh cũng không biết trả lời sao, vì hắn chỉ biết tia sáng đó là do công pháp Mạc Thiên Y tu luyện mà thành.
Bên dưới lúc này làn khói đỏ bất ngờ dần nhạt đi, hai người nhìn xuyên qua thì thấy Mạc Thiên Y đang đứng đó, huyền sắc trường bào đỏ rực bay trong gió, ánh mắt lạnh lẽo như băng, cả người toả ra khí tức đáng sợ khiến họ không tự chủ được mà hơi run lên.
"Kim Đan cảnh!"
Vân Kiều kinh hãi, nàng cảm nhận được khí tức của Mạc Thiên Y lúc này đã vượt qua Trúc Cơ mà đạt tới Kim Đan cảnh. Hai người không thể ngờ chỉ trong vài phút thôi một nữ tử tu vi Ngưng Khí đã tăng liên tục hai cảnh giới, một tốc độ khủng khiếp.
"Vân Minh, đây là ai vậy?"
Mạc Thiên Y khẽ hỏi, đôi mắt của nhìn về phía Vân Kiều đầy sát khí.
Hiển nhiên nàng khi nãy đã tỉnh và biết Vân Kiều ra tay trong lúc mình đột phá, dù cho mục đích muốn làm hại hay chỉ là thăm dò, nhưng quấy phá trong lúc quan trọng như vậy thì Mạc Thiên Y nhìn không nổi.
Nếu không phải Vân Minh đứng cạnh thì nàng đã sớm ra tay rồi, hỏi một câu cũng chỉ muốn xem nữ nhân này có quan hệ gì với hắn ta hay không thôi.
"Đây là muội muội của ta, tên Vân Kiều, khi nãy mạo phạm quấy rầy lên ta thay muội ấy xin lỗi" Vân Minh vội nói.
Nhưng lời vừa nói ra đã khiến Vân Kiều khó chịu, hừ lạnh không vui mà lên tiếng: "Huynh việc gì phải xin lỗi ả ta, chỉ là một Kim Đan cảnh mới lên cấp có gì tài giỏi chứ. Ta là Vân gia tam tiểu thư, xưa nay không xin lỗi ai bao giờ, có gì không phục thì tới đây!"
Mạc Thiên Y lạnh nhạt nhìn Vân Minh, hắn bị nhìn đến xấu hổ chỉ đành lắc đầu rồi lùi lại, quyết định không xen vào việc này.
Hắn biết muội muội của mình được nuông chiều từ nhỏ, thiếu đi giáo huấn lên tính tình ngang bướng chỉ thích làm theo ý mình. Phụ mẫu thì yêu thương không nỡ mắng mỏ, hắn thì bất lực không nói được.
Vậy để người ngoài xã hội dạy dỗ muội ấy vậy.
Mạc Thiên Y vận chuyển Luyện Thiên kinh, tiếng đại đạo kinh văn vang lên, quanh cơ thể nàng xuất hiện những tia sáng đỏ tươi như m.á.u đầy yêu tà và quỷ dị, toả ra khí tức tà ác đầy sát khí.
Mà đối diện Vân Kiều cũng không chịu kém, nàng ta bộc phát sức mạnh của Kim Đan cảnh hậu kỳ, từ trong túi trữ vật lấy ra mười hai thanh kiếm lập lên một kiếm trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/van-thien-y/cong-phap-kinh-nguoi.html.]
Trải qua vừa nãy, thấy được sự đáng sợ của tia sáng đỏ kia lên Vân Kiều không dám khinh thường. Mười hai thanh thượng phẩm phi kiếm tạo thành kiếm trận phòng ngự bảo vệ, đảm bảo an toàn cho nàng ta.
"Kiếm trận sao?" Mạc Thiên Y nhíu mày.
"Đúng vậy, nếu ngươi sợ thì cứ xin thua, bổn tiều thư sẽ tha mạng cho ngươi" Vân Kiều nhìn nét mặt của Mạc Thiên Y mà nhếch mép nói.
"A, ngươi nhầm rồi, lần đầu đánh nhau bên ngoài mới được thấy kiếm trận lên ngạc nhiên chút thôi" Mạc Thiên Y cười cười nói.
Nàng từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ đều đánh nhau trong không gian chiến đấu, mà ở đó ngoài con khỉ và mấy loài động vật khác ra thì làm gì có kiếm trận như này.
"Lần đầu đánh nhau bên ngoài?" Vân Kiều khó hiểu, nhưng ngay sau đó nàng ta liền phát hiện người đối diện đã biến đâu mất.
"Chuyện gì vậy?"
Đang lúc lúng túng không biết người đâu thì Mạc Thiên Y đã xuất hiện ngay trước mặt, một quyền tung ra nhắm thẳng vào kiếm trận mà đập.
"Muốn chết!"
Vân Kiều thấy cảnh này thì cười lạnh, thúc giục nguyên thần, sử dụng linh thuật điều khiển phi kiếm lao đến c.h.é.m về phía Mạc Thiên Y, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Ầm
Một tiếng vang kinh thiên động địa nổ ra, trong ánh mắt sợ hãi của Vân Kiều, Mạc Thiên Y một quyền đánh vỡ kiếm trận. Lực lượng khủng khiếp khiến mười hai thanh kiếm nát vụn.
"Giết!"
Nàng gầm lên, bản năng chiến đấu bốc phạt mà lao tới thi triển Diệt Thế quyền, từng nắm đ.ấ.m hạ xuống không ngừng đánh tan linh thuật của Vân Kiều, cuối cùng một quyền đ.ấ.m vào bụng đánh bay nàng ta ra xa.
Không dừng lại một giây, Mạc Thiên Y cực tốc tiếp cận, một cước đã gãy chân Vân Kiều khiến nàng ta hét thảm. Luyện Thiên Kinh lập tức phát lực chấn vỡ toàn bộ xương cốt Vân Kiều, làm nàng ta ngã gục xuống.
Đùng!
Một cước nữa tung ra đá thẳng mặt Vân Kiều, đánh nát xương hàm khiến m.á.u chảy ồ ạt ra. Mạc Thiên Y không chút thương tiếc, nàng trải qua nhiều lần c.h.ế.t trong không gian chiến đấu lên hiểu cái gọi là nhân từ với kẻ địch đồng nghĩa cái c.h.ế.t của bản thân.
"Luyện Huyết"
Mạc Thiên Y sử dụng bí pháp, luyện hoá m.á.u của Vân Kiều trở thành năng lượng cho bản thân, dù m.á.u này không thể so với Kim Sắc Bạo Viên nhưng ít ra vẫn có chút lợi ích.
"Ta g.i.ế.c ngươi!"
Vân Kiều hét lên, hai mắt đỏ ngầu phát ra tiếng ồ ồ hệt dã thú, nàng ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu sự đau đớn và sỉ nhục như này, ánh mắt lúc này hiện đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Mạc Thiên Y vậy.
Nàng ta bốc phát linh thuật, một đạo kim quang chói mắt b.ắ.n ra nhắm tới đầu của Mạc Thiên Y. Đòn đánh này tích tụ toàn bộ sức mạnh của Vân Kiều, mắt thấy Mạc Thiên Y không tránh lé liền nở nụ cười lạnh.
Đùng!
Một cước đá văng Vân Kiều đi, Mạc Thiên Y nhìn nàng ta như nhìn một con ch.ó vậy, chậm rãi đi tới giẫm mạnh lên lưng đánh gãy đôi xương sống, lực lượng khủng khiếp chấn vỡ mạch m.á.u khiến Vân Kiều hộc máu, dáng vẻ thảm hại vô cùng.
"Chỉ với ngươi cũng muốn g.i.ế.c ta, còn không bằng con khỉ kia nữa"
Mạc Thiên Y đá vào bụng Vân Kiều, mỗi cú đều ẩn chứa sức mạnh to lớn khiến nàng tiểu thư này kêu gào đau đớn.
Vân Minh bên ngoài như c.h.ế.t lặng, hắn không ngờ Vân Kiều lại dễ bị đánh bại như vậy, thậm chí còn không đánh được Mạc Thiên Y lần nào mà hoàn toàn bị áp đảo.
Mắt thấy muội muội của mình đã thua, đánh tiếp cũng vô ích lên Vân Minh tiến lên ngăn cản Mạc Thiên Y, tránh để Vân Kiều chịu quá nhiều tổn thương.
"Dừng tay đi"
"Được"
Mạc Thiên Y khẽ gật đầu lùi lại, nàng chỉ muốn đánh cho Vân Kiều một trận chứ không có ý g.i.ế.c người. Vân Minh đứng ra dừng chiến thì nàng rất vui vẻ chấp nhận.
Vân Minh nhét đan dược vào miệng Vân Kiều, một luồng sinh cơ toả ra nhanh chóng trị thương tích, nối lại các khớp xương, nhờ đó mà Vân Kiều mới miễn cưỡng đứng lên được.
Được Vân Minh đỡ, Vân Kiều nhìn Mạc Thiên Y đầy căm tức mà nói: "Mạc Thiên Y, ngươi dám hại ta ra như này, ta nhất định không tha cho ngươi!"
"Hả?!"
Lời này vừa nói ra đã khiến Mạc Thiên Y lộ ra sát khí, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Vân Kiều: "Ngươi muốn g.i.ế.c ta sao?"
"Bổn tiểu thư không chỉ muốn g.i.ế.c ngươi, mà muốn ngươi trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết!"
Vân Kiều vẻ mặt đầy tàn độc, nàng ta chưa từng phải chịu đựng cơn đau và sỉ nhục như vừa nãy, lần đầu tiên có người dám khiến nàng ta phải thất bại xấu hồ này. Nàng ta muốn Mạc Thiên Y phải c.h.ế.t đau đớn nhất mới thoả cơn giận trong lòng.
"Vân Minh, huynh đi bắt con ả đó lại cho muội"
"Hả?" Vân Kiều kinh ngạc, tại sao lại là hắn đi làm?
"Huynh còn ngơ ngác cái gì, huynh là người của Vân gia, thấy muội bị đánh mà không đi trả thù à, đừng quên tại Vân gia còn có ai!" Vân Kiều trừng mắt nói, lời này khiến Vân Minh nhớ tới gì đó mà sợ hãi.
"Đi bắt Mạc Thiên Y, muội về sẽ nói tốt với phụ thân về huynh" Vân Kiều khẽ cười vỗ vai Vân Minh.
Hắn lúc này run run nhìn nàng, lại nhìn sang Mạc Thiên Y, cuối cùng cũng rút kiếm ra chậm rãi đi về phía trước.
"Ta xin lỗi!"
"Tới đây, để ta xem ngươi mạnh thế nào" Mạc Thiên Y khẽ cười, chiến ý đốt lên.