Tuyên Vương Sủng Thê Như Bảo - Chương 32: Đi thăm bệnh

Cập nhật lúc: 2025-11-26 09:56:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Thừa Ngạn nguyên bản đối với Lục Lưu là thành kiến quá sâu, nhưng hôm nay tận mắt thấy Lục Lưu đem Kiều Nguyên Bảo cứu khiến chút kinh ngạc. Thời điểm bọn họ chạy tới, Lục Lưu chế phục bọn buôn , quần áo Kiều Nguyên Bảo chỉ rối loạn một chút, một vết thương ngoài da cũng đều . Lục Lưu thì giống , cánh tay c.h.é.m hai nhát, m.á.u chảy nhiều như , hiển nhiên vết thương sâu.

Giang Thừa Ngạn bĩu môi, : “Tuy rằng nhi t.ử lúc ưa , điều xác thực nên cảm tạ .”

Kiều Thị thì khác. Nàng nguyên bản đối với Lục Lưu là ấn tượng vô cùng , hiện nay thấy vẻ mặt nhi t.ử một bộ miễn cưỡng cảm kích như , Kiều Thị liền : “Xác thực nên cảm tạ. Lần ở Tuyên Vương phủ, Diệu Diệu rơi xuống nước cũng chính là Tuyên thế t.ử tự cứu giúp.”

Lời của Kiều Thị dứt, đừng là Giang Thừa Ngạn, mà ngay cả Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa cũng nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.

Giang Thừa Nhượng vội vàng hỏi: “Nương, ý của là… Tuyên thế t.ử cứu Diệu Diệu một mạng?”

Kiều Thị gật đầu: “ , nên Tuyên thế t.ử mang theo Diệu Diệu ngoài, nương mới lo lắng. Nếu cứu Diệu Diệu một mạng, thì đương nhiên sẽ thương tổn Diệu Diệu. Các ngươi nha…. Sau thấy thì nhiệt tình với một chút. Chúng của Trấn Quốc Công phủ, thể lấy oán báo ân.”

Đạo lý , ba tự nhiên là hiểu. Nếu lúc ngộ nhận là Lục Hành Chu cứu , thì ba bọn nhiệt tình với Lục Hành Chu như . Bây giờ cứu chính là Thế t.ử Lục Lưu, chỉ Giang Thừa Ngạn là ảo não nhất —— mới nãy vẫn còn thành kiến với , thôi coi như lúc lương tâm ch.ó ăn .

Giang Thừa Ngạn vẫn chút khó thể tin, thầm : “Nhìn lạnh băng như , nghĩ tới lòng nhiệt tình như …”

Lòng nhiệt tình?

Giang Diệu suy nghĩ một phen, luôn cảm thấy “lòng nhiệt tình” của Lục Lưu chỗ là lạ.

Đời , khi Cảnh Huệ đế kế vị, Lục Lưu là điều, đều bề ngoài xuất chúng. Còn tính cách lạnh lùng, kết với vẫn là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, nơi nào cái lòng nhiệt tình a?

Lục Lưu cứu nàng và Kiều Nguyên bảo, đây chắc chắn là sự thực.

Giang Diệu chút hiểu.

Chắc hẳn là do đời nàng quá nhiều lời đồn đại, mà lời đồn đại cùng sự thật hề giống .

Kiều nguyên bảo nắm chặt quả đ.ấ.m nhỏ, khuôn mặt bánh bao trắng mịn tỏ vẻ sùng bái, gật đầu : “ đấy, đúng đấy, Đại ca ca …. .”

Kiều Nguyên Bảo trở về, Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng cũng mất . Chỉ là phát sinh chuyện lớn như , một đại gia đình cũng còn tâm trạng thưởng thức đua thuyền rồng nên trực tiếp hồi phủ Trấn Quốc Công.

Trở về Trấn Quốc Công phủ, Kiều Nguyên Bảo bẩn thỉu, Kiều Thị liền tự tắm rửa cho cháu trai nhỏ.

Giang Diệu đến xem Kiều Nguyên Bảo, phòng, liền thấy Kiều Nguyên Bảo tiếng sung sướng và còn âm thanh của Kiều Thị. Vào đến bên trong, Giang Diệu thấy tiểu biểu thể trần truồng chạy từ tịnh thất, theo phía là Kiều Thị đang cầm khăn lau . Kiều Nguyên Bảo bộ dáng béo trắng, hiện nay mới tắm rửa xong, còn mặc quần áo chạy đây. Hôm nay thời tiết nóng, Kiều Nguyên Bảo nghịch ngợm liền trực tiếp trần truồng chạy , ngược thấy lạnh, hơn nữa mập một chút, dường như cũng là sợ lạnh.

“Tiểu biểu tỷ.” Nhìn thấy Giang Diệu, Kiều Nguyên Bảo hưng phấn hét lên. Hắn đang chuẩn thiết lao tới chỗ Giang Diệu, bỗng nhiên ý thức điều gì, gào lên một tiếng, vội vã giơ tay che bình nhỏ mềm oặt, một bộ dáng thẹn thùng.

Giang Diệu chút buồn . Mới ba tuổi, hình dáng giống quả cầu, cái gì che?

Kiều Thị giúp Kiều Nguyên Bảo lau khô ráo, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ.

Một lúc đó, Trương thị liền đến xem nhi t.ử .

Chuyện hôm nay, Kiều Thị thật tự trách, vội vàng về phía Trương thị : “Đại tẩu, hôm nay là do chăm sóc cho Nguyên Bảo, để đại tẩu lo lắng, thật sự hối hận.”

Trương thị đau lòng bảo bối nhi t.ử , tuy nhiên nàng hiểu rõ ràng chuyện hôm qua là sự cố bất ngờ, Trương thị là hiểu lí lẽ, khi thành , nàng cùng Kiều Thị cũng coi như là chị em thiết, nên nàng hiểu rõ tính tình Kiều Thị. Trương Thị vuốt vuốt tóc đang rối loạn của nhi tử, : “Việc thể trách , hiện tại Nguyên Bảo bình an, cũng yên lòng.” Thực sự nếu như hôm nay Nguyên Bảo thể tìm thấy, Trương thị thể chuyện ôn hoà nhã nhặn như thế cùng với Kiều Thị?

Kiều Nguyên Bảo ở Trấn Quốc Công phủ chơi cũng bốn, năm ngày , giờ cũng là lúc nên về. Kiều Nguyên Bảo chút nỡ xa tiểu biểu tỷ Giang Diệu . Giang Diệu tiểu biểu bộ dáng sướt mướt, vội vàng động viên an ủi một phen

Kiều Nguyên Bảo lúc mới khịt khịt cái mũi, lau nước mắt chảy ròng ròng mặt : “Vậy ngày mai tiểu biểu tỷ cùng Bảo Bảo thăm Đại ca ca, ?”

Lục Lưu vì cứu Nguyên Bảo mà thương, trong lòng Trương thị cảm kích, dự định là ngày mai cho Nguyên Bảo đến Tuyên Vương phủ cảm ơn.

Kiều Thị cùng đại tẩu cũng bàn qua, ngày mai nàng cũng cùng đến thăm, dù đây nhân gia cũng cứu nữ nhi của , giờ cứu cả cháu trai nhỏ, nàng nên thăm một phen.

Không đợi Giang Diệu trả lời, Kiều Thị liền tủm tỉm, về phía Nguyên Bảo : “Đương nhiên , tiểu biểu tỷ của con nhất định sẽ .”

Lúc Kiều Nguyên Bảo mới hài lòng, lưu luyến rời Giang Diệu, đó liền Trương thị ôm lên xe ngựa để trở về Kiều phủ.

Ngày tiếp theo, Kiều Thị và Trương thị ước định thời gian cùng đến Tuyên Vương phủ thăm Lục Lưu.

Giang Diệu mặc một nhu quần sắc hồng, đầu chải búi tóc song thuỳ kế, giữa mi tâm vẽ một đoá hoa mai đang khoe sắc, cánh môi đỏ thắm, mặt mày như hoạ, tinh xảo khả ái; còn Kiều Nguyên Bảo là một áo bào màu xanh lục, béo ụ ị, thật ngây thơ đáng yêu.

Hai biểu tỷ nắm tay Tuyên Vương phủ, Lão vương phi thấy thế nhịn than thở: “Hai hài t.ử , đúng là thật phúc khí.”

Lão vương phi cũng ý đồ hai đến, về Kiều Thị và Trương thị một trang phục khéo léo, :

“Tôn nhi của , hồi còn bé cũng đáng yêu mập mạp, cực kì ngoan ngoãn.”

Lời của Lão vương phi Giang Diệu chút hứng thú, nàng mắt to long lanh, ngẩng đầu về phía Lão vương phi mặt mày mỉm vui vẻ.

Lục Lưu khi còn bé cũng mập ? So với Nguyên Bảo thì như thế nào? Bởi , Giang Diệu bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ Lục Lưu khi còn bé dáng dấp tròn vo, liền càng vui vẻ, khoé miệng nhịn cũng nhếch lên thật cao.

Lục Lưu mười bốn, ở Đại Lương đại thể là cũng hiểu chuyện nam nữ. Kiều Thị và Trương thị mặc dù là đến thăm Lục Lưu, nhưng hiện nay Lục Lưu thương tích , thuận tiện , mà các nàng tự nhiên cũng thể đến phòng ngủ của nam tử.

Trương thị cùng Lão vương phi chuyện, Kiều Thị thì sờ sờ mặt Giang Diệu, :

“Diệu Diệu mang theo Nguyên Bảo thăm Thế t.ử .”

Các nàng tiện , để hai hài t.ử . Hơn nữa Tuyên thế t.ử yêu thích tiểu hài tử, để hai biểu tỷ bọn họ là thích hợp nhất.

Giang Diệu cảm kích Lục Lưu, tất nhiên ngoan ngoãn gật đầu, mang theo tiểu biểu mập mạp thăm Lục Lưu.

Lão vương phi tiểu nữ oa mặt mày tinh xảo đáng yêu, tủm tỉm, về phía Lý ma ma : “Ngươi mang theo hai tiểu hài t.ử đến chỗ Tôn nhi .”

Lý ma ma trả lời một tiếng, đó dẫn hai biểu tỷ đến Ngọc Bàn viện.

Đi đường, Giang Diệu thấy Kiều Nguyên Bảo cầm trong tay một bọc nhỏ, hiếu kì hỏi: “Nguyên Bảo cầm trong tay cái gì ?”

Kiều Nguyên Bảo là bộ dáng môi hồng răng trắng, nếu quá béo thì cũng là một tiểu nam hài thanh tú tinh xảo.

Hắn giơ bàn tay mập mạp lên, chớp chớp mắt mấy cái, hưng phấn : “Là kẹo đường cho Đại ca ca. Đại ca ca thương uống t.h.u.ố.c đắng, nhất định ăn kẹo đường ngọt ngọt là thích hợp nhất.”

Giang Diệu xong, đúng là trong lòng chút tự thẹn. Tiểu biểu so với nàng nhỏ hơn ba tuổi, liền hiểu tri ân báo đáp, hơn nữa còn mang theo một lễ vật nhỏ, mà nàng….

Lý ma ma ở một bên cũng nở nụ , : “Kiều tiểu công t.ử thực sự hiểu chuyện.”

Được khích lệ, Kiều Nguyên Bảo nhịn vui vẻ, sống lưng cũng ưỡn thẳng tắp.

Mà lúc bên viện của Mạnh thị, Mạnh thị cùng Lục Hành Chu đang an ủi Lục Linh Lung chấn kinh vì chuyện xảy hôm qua. Tóc tai Lục Linh Lung rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giường nhỏ mềm mại, đắp kín chăn mỏng hoa cúc, co rúm , hai tay ôm hai đầu gối, lắc lắc đầu : “Không .. Không … Ta mới …” Âm thanh Lục Linh Lung mang theo tiếng nức nở: “Rõ ràng mới là cháu gái của , nhưng một mực cứu ngoài tiên, mới cảm ơn .”

Hôm qua Lục Lưu là đầu tiên tìm thấy bọn họ. Tuy rằng Lục Linh Lung chút xem thường vị Tam thúc tuổi nhỏ , nhưng lúc đó nàng cực kì sợ sệt, chỉ sợ chính sẽ bán , khi thấy Lục Lưu đến , tự nhiên là vui mừng ngớt. đó thì , dĩ nhiên cứu cái Tiểu Bàn t.ử . Nghĩ tới đó, Lục Linh Lung liền sợ sệt. Nàng “Oa” một tiếng lên, : “Ta chán ghét Tam thúc.. Chán ghét .”

Lục Linh Lung đến tội nghiệp, thở , Mạnh thị tim gan thấy đau. Nàng vốn cho là, tính tình Lục Lưu tuy rằng nhạt nhẽo, nhưng Linh Lung đến cùng là cháu gái của , thể tiên cứu ngoài, mà để ý cháu gái c.h.ế.t sống đây?

Mạnh thị ôm lấy thể nữ nhi, trong miệng hô tim gan bảo bối, động viên : “Linh Lung chịu oan ức , chúng liền .” Dù Lục Lưu cũng thèm để ý, cám ơn cám ơn, cái gì khác chứ?

Lục Hành Chu : “Nương, sự tình ngày hôm qua, nhi t.ử cũng thấy. Tam thúc tiên cứu Kiều Nguyên Bảo, là bởi vì bọn buôn đem theo Kiều Nguyên Bảo, còn Linh Lung bỏ , nên Linh Lung lúc là an

Hôm qua bọn buôn chuyện bại lộ, thể mang tất cả hài t.ử theo, nên bọn chúng chọn tiểu nam hài đáng giá mang .

Lục Linh Lung tai, mắt hồng hồng Lục Hành Chu, : “Ca ca ý gì? Muội bằng cái ngoài ? Ca ca bênh ngoài, bởi vì tên tiểu t.ử là biểu của Giang Diệu ? Ca ca lấy Giang Diệu nương tử, nên liền bỏ mặc ?”

Lục Hành Chu da mặt mỏng, ăn linh tinh cố tình gây sự, nhất thời trả lời thế nào. Lỗ tai chút đỏ, ấp úng : “Muội đừng linh tinh, Diệu Diệu còn nhỏ…” Hắn đối với Diệu Diệu giống như đối xử với tiểu . Chỉ là lúc Mạnh thị căn dặn Lục Hành Chu nên ở chung nhiều hơn với Giang Diệu, đó cùng nàng thành , nên Lục Hành Chu đối xử với Diệu Diệu cũng khác hơn một chút so với mấy tiểu khác.

Lục Linh Lung hừ một tiếng, bất mãn : “Ngược .”

Mạnh thị theo ý Lục Linh Lung, : “Được , chúng .”

“Nương…” Lục Hành Chu chuyện.

Mạnh thị lườm một cái, : “Tam thúc như thế cảm tạ cũng , ở trong lòng , phỏng chừng Linh Lung của chúng còn quan trọng bằng hài t.ử của khác.” Nàng thấy bộ dáng nhi t.ử bất mãn, : “Ngươi nếu cảm tạ, thì ngươi ngươi là .”

Mạnh thị cái phiến diện với Lục Lưu là ngày một, ngày hai.

Trải qua , Mạnh thị càng ngày càng ưu Lục Lưu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuyen-vuong-sung-the-nhu-bao/chuong-32-di-tham-benh.html.]

Mà Lục Hành Chu ngoan ngoãn hiểu chuyện, đối với trưởng bối xưa nay luôn tôn kính, tuy rằng Lục Lưu lớn hơn quá mấy tuổi, nhưng đối với vị Tam thúc luôn là cung cung kính kính. Hắn bộ dáng oan ức, hiểu thể đến chỗ Tam thúc, nên : “Được ạ. nhi t.ử thế cảm tạ Tam thúc.”

Dứt lời, liền xoay khỏi gian phòng.

Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo đang hành lang của Ngọc Bàn viện, vặn tình cờ gặp Lục Hành Chu cũng đến thăm Lục Lưu.

“Diệu Diệu.”

Nhìn tiểu nữ oa trắng trẻo mũm mĩm, Lục Hành Chu mừng rỡ gọi một tiếng.

Lục Hành Chu tiến lên, khuôn mặt xinh của Giang Diệu, đột nhiên nhớ tới lời của chút ý tứ . Hắn dừng một chút, một nữa giương mắt mỉm về phía Giang Diệu, hỏi: “Diệu Diệu cũng đến thăm Tam thúc ?”

Giang Diệu chút trả lời Lục Hành Chu, mỗi thấy đều cố tình giữ cách. Nụ mặt nàng thu , qua loa ừm một tiếng.

Kiều Nguyên Bảo mặc dù chút ngây ngốc, nhưng quan tâm tiểu biểu tỷ, hiện nay tiểu biểu tỷ , liền tiểu biểu tỷ thích vị ca ca mặt , liền lôi kéo tay Giang Diệu, cong miệng nhỏ lên :

“Chúng mặc kệ , mau mau đến thăm Đại ca ca thôi tiểu biểu tỷ.”

Giang Diệu , theo tiểu biểu chạy .

Lý ma ma bên Lão vương phi lâu, từ nhỏ tận mắt Thế t.ử lớn lên, hiểu Thế t.ử là hài t.ử đáng thương. Đối với Lục Hành Chu , Lý ma ma cũng ấn tượng , nhưng chỉ cần nghĩ đến Mạnh thị xảo quyệt , lông mày Lý ma ma nhịn mà cũng nhướn cả lên.

Lý ma ma hướng về phía Lục Hành Chu hành lễ, đó đuổi theo sát hai tiểu hài t.ử đang chạy phía .

Lục Hành Chu tại chỗ sững sờ, nghĩ đến thái độ lãnh đạm của Giang Diệu, trong lòng chút khó chịu. vẫn là hiểu chuyện, nhanh tâm tình liền trở , theo ở phía đến chỗ Tam thúc.

Đây là thứ hai Giang Diệu đễn chỗ ở của Lục Lưu. Nàng xưa nay trí nhớ , chỉ cần tới một , liền thể nhớ kĩ đường, lúc cho dù Lý ma ma dẫn đường, nàng cũng thể dễ dàng tìm tới Ngọc Bàn viện.

Có điều, lý do Lục Lưu ôm đến đây, kết quả là mạc danh kỳ diệu ăn no một bữa sủi cảo nhân cá ngừ.

Lúc nàng tâm trạng quan sát kĩ phong cảnh nơi , bây giờ liếc , cảm thấy viện chút quá mức yên tĩnh.

Lý ma ma dẫn hai tiểu hài t.ử tiến , vặn thấy Lục Hà từ phòng bếp đây.

Khuôn mặt Lục Hà thanh tú, mặc một bộ trường bào thanh trúc cổ tròn, Lý ma ma đến, liền vui vẻ chào , đó cúi đầu bên cạnh Lý ma ma hai cây củ cải nhỏ, : “Giang tiểu thư, Nguyên Bảo công tử.”

Lý ma ma trong tay Lục Hà bưng một chén thuốc, hiểu đây là cho Lục Lưu, Lý ma ma liền tiến lên phía , : “Để bưng t.h.u.ố.c cho.”

Lục Hà : “Sao thể phiền phức ma ma ? Không chuyện gì, chút chuyện nhỏ khó tại hạ, ma ma mang theo hai tiểu chủ nhân trong , lúc Thể t.ử cũng tỉnh .”

Lục Hà là hiền lành, việc tỉ mỉ cẩn trọng, tuyệt đối trung thành, đây là đáng tin tưởng nhất bên cạnh Lục Lưu.

Lý ma ma thưởng thức hài t.ử , cha , trong ngày thường nàng luôn coi như hài t.ử của mà đối xử, thỉnh thoảng cho bộ đồ mới một chút đồ ăn ngon, liền vui vẻ cả ngày. là một hài t.ử dễ dàng thoả mãn, cũng cho thấy đau lòng.

Lục Hà đem Lý ma ma cùng hai tiểu chủ nhân nhỏ bé đón phòng, đó thấy phía còn một . Lục Hà vẫn giữ nụ , vẻ mặt khách khí : “Tiểu nhân gặp qua đại công tử.”

Lục Hành Chu cần đa lễ, đó mới : “Ta tới thăm Tam thúc.”

Lục Hà đáp một tiếng, cũng đem Lục Hành Chu đón trong.

Giang Diệu tuy là nữ hài tử, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ nên phòng ngủ của nam t.ử cũng vấn đề gì. Nàng nắm tay tiểu biểu , phía bên ngoài mành che hai nha mặc áo màu xanh lục đang ở đó để đợi hầu hạ.

Giang Diệu nhịn đáng giá một chút hai nha .

Nàng thấy hai nha thực đẽ, dáng dấp yêu kiều như hoa, cái thanh thuần đáng yêu, da dẻ trắng nõn, là hai tiểu cô nương trẻ tuổi.

Giang Diệu sống một đời, hiện nay hai nha liền đây là nha thông phòng cho Lục Lưu. Đời tuy rằng Lục Lưu thê tử, nhưng nàng tin đến nha thông phòng cũng . Cậu ấm của cao môn đại hộ, mười bốn tuổi xác thực nên khai trai, dù Lục Hành Chu trơn bóng như ngọc, đời , khi cùng nàng thành , trong phòng cũng nha thông phòng. Như phụ nàng cùng các ca ca, bên chỉ duy nhất một nữ nhân là thê tử, ngoài mới thấy khác lạ.

Trước khi cùng Lục Hành Chu thành , mẫu nàng đem tất cả chuyện kể cho nàng qua, thời điểm Lục Hành Chu nha thông phòng, sắc mặt nàng cũng dễ lắm. Chỉ là nàng rõ ràng thể của chính , thành cố gắng sinh con nối dõi là điều dễ, bởi Lục Hành Chu sớm muộn gì cũng sẽ cưới thêm thất, nhưng Lục Hành Chu phẩm hạnh , nhất định sẽ tôn trọng chính thê là nàng, cho nên nàng cũng để chuyện trong lòng cảm thấy gì oan ức.

Đại để là nàng vốn tình cảm gì với Lục Hành Chu, nên cùng động phòng động phòng với nàng mà cũng quan trọng.

“Tiểu biểu tỷ ?” Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhỏ, âm thanh giòn giòn hỏi.

Giang Diệu trả lời “Không chuyện gì.”, đó ngẩng đầu liếc hai vị nha mỹ mạo , cảm thấy Lục Lưu đúng là diễm phúc —— hai nha thật tệ nha.

Nha thấy nàng cùng tiểu biểu , liền đưa tay vén mành lên, đem đón .

Vừa phòng ngủ, Giang Diệu liền thấy Lục Lưu đang mặc một tẩm y trắng muốt, lẳng lặng giường ngắm hoa cúc lê đang đặt cửu sổ.

Màn giường thì sẫm màu, Lục Lưu khoác cũng là một tấm áo choàng đen thêu hoa văn, càng nổi bật gương mặt tuấn tú trắng nõn tái nhợt, Lục Lưu môi mỏng mím thành một đường, cái trán ướt đẫm mồ hôi, chính là một bộ dáng mới tỉnh khỏi giấc mộng.

Nghe tiếng động, Lục Lưu nghiêng đầu, con mắt hướng về phía bên , đó ánh mắt bình tĩnh cách đó xa là tiểu nữ oa mặc một nhu quần sắc hồng.

Lông mày Lục Lưu thoáng dãn . Hắn là một nam t.ử thanh phong lãng nguyệt, đặc biệt là vẻ tuấn mỹ lạnh lùng, bây giờ còn là một thiếu niên nên khí chất lạnh lẽo khiếp như kiếp lúc nắm trong tay quyền thế lớn, thêm nữa hiện nay đang bệnh trạng yếu ớt, đúng là so với ngày thường thì dễ thiện hơn nhiều.

Hiện nay lông mày nhu hoà, khuôn mặt ngày thường luôn nghiêm túc thận trọng giờ cũng nhiễm ý .

Lúc Lão vương phi tự tuyển hai Hướng Vũ và Linh Lộ nha thông phòng cho Tôn nhi, nhưng luôn luôn hiếu thuận như Lục Lưu trái ý Lão vương phi, đem hai nha đuổi thẳng khỏi Ngọc Bàn viện.

Hôm qua, vì cánh tay Lục Lưu trọng thương, Ngọc Bàn viện cần phục vụ, Lão vương phi lúc mới đem hai qua đây, chỉ cần là nha phục vụ chăm sóc. khi hai qua đến đây thì Thế t.ử gia càng lạnh lùng, từ việc dược, đun t.h.u.ố.c cùng phục vụ tắm rửa ăn uống đều chỉ sai Lục Hà , hai các nàng đến cái ống tay cũng đều nhấc.

Hướng Vũ thấy tâm tình Thế t.ử gia hôm nay tệ, thấy mồ hôi đầm đìa, hiểu thể đang bệnh nên dễ dàng chảy mồ hôi, nàng liền đ.á.n.h bạo cầm lấy khăn lên giúp lau mồ hôi.

Vậy mà Thế t.ử gia mới mỉm , nhưng khi thấy nàng tiến gần liền đổi ngay sắc mặt, lạnh lùng :

“Đi chỗ Lão vương phi hầu hạ, nơi cần các ngươi.”

Hướng Vũ c.ắ.n môi, lúc mới cùng Linh Lộ hành lễ lui ngoài. Có lẽ là kinh nghiệm đầu, nên như hai cũng khó tiếp nhận. Chỉ là, Thế t.ử gia chống cự ghét bỏ các nàng như , sợ là các nàng cũng dám thứ ba đến đây.

Lục Hà hiểu rõ tính tình Thế t.ử nhà , chỉ cầm bát t.h.u.ố.c trong tay bưng qua, đặt ở bàn bên cạnh giường, hướng về phía Lục Lưu : “Thế t.ử gia, Giang tiểu thư cùng Nguyên Bảo công t.ử đến thăm ngài, cả Đại công t.ử cũng đến đây.”

Lục Lưu ừ một tiếng, hướng về phía Giang Diệu liếc mắt .

Kiều Nguyên Bảo cho rằng Lục Lưu đang , nhất thời hai con mắt đều mở to, là hưng phấn liền “Thịch thịch thịch” chạy tới, hét lên:

mèo méo meo

“Đại ca ca, cánh tay của còn đau a?”

Lục Lưu cúi đầu liếc mắt tiểu nam hài mập tròn đến kỳ cục , :

“Không .”

Kiều nguyên bảo “Ồ” một tiếng, đó kéo Giang Diệu lôi đây, khuôn mặt nhỏ hướng về phía Lục Lưu : “Bảo Bảo cùng tiểu biểu tỷ đến thăm Đại ca ca, chúng đều lo lắng cho .”

Lo lắng cho . Tiểu hài t.ử đều đơn thuần lời chân thật nhất. Lục Lưu xong, vẻ mặt chút nhu hoà, : “Ngươi cùng tiểu biểu tỷ đều thật ngoan.”

Hắn đương nhiên là ngoan nha!! Trong lòng Kiều Nguyên Bảo khỏi vui vẻ.

Cánh tay bên của Lục Lưu thương, lúc bưng t.h.u.ố.c lên uống tất nhiên là dùng tay bên trái. Kiều Nguyên Bảo sợ nhất là đắng, Lục Lưu uống thuốc, khuôn mặt bánh bao của chăm chú, mặt đều nhăn nhó cả . Hắn thấy chén t.h.u.ố.c nóng hổi bốc khói trắng, hiểu vẫn còn nóng thể uống , nhiệt tình vui vẻ : “Để Bảo Bảo giúp Đại ca ca thổi thổi cho bớt nóng, nếu uống sẽ bỏng miệng.” Nói xong liên chu miệng nhỏ lên thổi “Phù Phù” mấy .

Lục Lưu Kiều Nguyên Bảo thổi t.h.u.ố.c cho liền sững sờ cúi đầu mu bàn tay dính mấy ngụm nước miếng, mặt nhất thời đen .

Kiều Nguyên Bảo lúc mới ý thức , ngượng ngùng gãi gãi mặt, đó lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Giang Diệu đang bên cạnh, lầm bầm : “Tiểu biểu tỷ, vẫn là tỷ đến giúp Đại ca ca thổi thổi .” Hắn sẽ thổi nữa.

Lục Lưu nhấc mâu nàng.

Giang Diệu ngẩn , Lục Lưu tuấn tú giờ sắc mặt trắng xám, suy yếu, môi mỏng khẽ mím , trán toát đầy mồ hôi lẽ là vết thương đau, bộ dáng bệnh tật như thật chút đau lòng.

Nàng đang do dự, thấy Lục Lưu hé miệng, nàng một chút âm thanh nhu hoà :

“Diệu Diệu, giúp thổi thôi.”

 

 

Loading...