Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 88: Niềm Vui Bất Ngờ
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:19:50
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý nhị gia gia giờ đây càng ngày càng coi trọng Đường Điềm, thậm chí còn xem nàng là một đứa trẻ bình thường nữa.
Giờ đây, ông trực tiếp kể cặn kẽ về vị trí chọn cho Đường Điềm .
“Đường Bảo , cách nơi hai dặm về phía Đông, chỉ cần quẹo qua cái gò đất , một thôn xóm bỏ hoang. Trông chừng mười mấy năm ở, nhưng khung nhà vẫn còn khá , dọn dẹp đơn giản một chút vẫn thể đặt chân. Con mai cùng chúng xem , nếu vấn đề gì, chúng sẽ tạm thời ở đây vài tháng?”
Ban ngày, Đường Điềm cũng thường xuyên ngó xung quanh. Nơi gần địa phận Tái Bắc, giống như phía Nam nhiều núi non sông nước, hầu như là đồng bằng bát ngát.
Đặc biệt là vị trí hiện tại, chỉ gò đất phía Đông là thể tạm thời tận dụng .
Không ngờ, phía bên núi một thôn xóm hoang tàn, đây quả là một niềm vui bất ngờ!
“Nhị gia gia lợi hại nhất, Nhị gia gia ở thì nhất định ở .” Cô bé khoác áo bông lớn, đội mũ da, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, hì hì hai câu khiến lão gia tử nở mày nở mặt.
“Đường Bảo nhi nhà là phúc khí, Nhị gia gia cũng thơm lây phúc khí của con. Vậy chúng cứ quyết định như thế, buổi chiều sẽ dọn nhà sang đó. Phía bên tình hình quả thật , thể ở lâu.”
Lý nhị gia gia quyết định, nhanh chóng thông báo cho tất cả dân làng.
Mọi chuẩn sẵn sàng từ , hành lý đều gói ghém xong, ăn qua loa một bữa cơm nóng chuyển đến chân núi phía Đông.
Đường Gia Bảo hơn một trăm ba mươi nhân khẩu, tổng cộng hai mươi chín gia đình lớn nhỏ. thôn hoang chỉ tám, chín căn nhà thể sửa chữa để ở. Cho dù họ chấp nhận chen chúc, hai nhà ở chung một căn, thì vẫn còn mười gia đình chỗ.
Lý nhị gia gia và Đường Tam nãi nãi bàn bạc, quyết định đào Địa Ốm ở phía thôn.
Cái gọi là Địa Ốm (nhà hầm), là đào một cái hố vuông vắn lòng đất, bên dựng khung mái tam giác phủ cỏ tranh mái nhà, đơn giản chừa một cửa sổ nhỏ để thông khí, thế là một chỗ ở đơn giản.
Ưu điểm là dễ xây dựng, giữ ấm mùa đông, và tính riêng tư. Nhược điểm là thiếu ánh sáng, dễ khí than hun nếu đốt lò sưởi.
Đường Xuyên lời Lý nhị gia gia dặn dò, một bó gậy gỗ, cái dài cái ngắn.
Lý nhị gia gia cầm trong tay, những đầu mỗi nhà tiến lên bốc thăm, gậy dài thì ở nhà, gậy ngắn thì ở Địa Ốm.
Vì mỗi bên đều lợi và hại riêng, nên những gia đình may mắn bốc nhà quá vui mừng, những gia đình bốc Địa Ốm cũng hề than trách.
Chỉ Ngũ thẩm tử kéo Lý Thu Sương đòi đổi: “Thu Sương , cô dẫn ba đứa trẻ ở Địa Ốm tiện. Ta đổi chỗ với cô!”
Lý Thu Sương liếc con gái , từ chối ý .
“Đa tạ thẩm tử, nhưng cần . Nhà con cái đông, ở Địa Ốm tiện hơn. Còn thúc đại và các nhà cô thì cao lớn, ở Địa Ốm sẽ bức bối.
“Hơn nữa, Thôi đại phu sẽ góp cơm ở nhà , còn châm kim chữa bệnh cho Xuyên ca nhi và Hải ca nhi. Ta định đào thêm một cái Địa Ốm nữa, để Thôi đại phu cùng Xuyến Trụ và Cẩu Thặng ở chung. Vạn nhất Thôi đại phu việc gì sai bảo, hai đứa nhỏ cũng thể giúp đỡ.”
“Phải, ! Ta quên mất Thôi đại phu !” Ngũ thẩm tử liên tục đáp lời, “Có Thôi đại phu ở đây, chúng sợ già trẻ con đau đầu sổ mũi trong mùa đông nữa. Vậy cô cứ lo liệu , đợi dọn dẹp đơn giản bên xong, sẽ lập tức qua giúp đỡ cô.”
“Được, thẩm tử. Dù nhà lều xe trượt mà, ở ngoài vài ngày cũng .” Lý Thu Sương tiễn Ngũ thẩm tử, con gái ôm lấy cánh tay.
“Nương, thực sự yêu nương quá !” Đường Điềm hì hì, mái tóc mềm mại cọ qua cọ trong lòng mẫu .
Vừa nhà bốc Địa Ốm, nàng vui mừng khôn xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-88-niem-vui-bat-ngo.html.]
Trên đường , đông mắt tạp, điều nàng ghét nhất chính là gian riêng tư. Không thể lén lút nấu đồ ăn ngon, chuyện cũng tiện, quan trọng nhất là thể tiện bề lo liệu công việc trong gian linh tuyền.
Nhà xây Địa Ốm thì quá, còn ở phía thôn. Đến lúc đó cả nhà trốn Địa Ốm, cho dù ăn lẩu thịt nướng cũng sợ phát hiện.
Đến lúc đó, nàng tùy tiện tìm một lý do, bảo nhà cho nàng một phòng đơn riêng biệt, thì sẽ càng tự do hơn.
Không ngờ Ngũ thẩm tử bụng đòi đổi, may mà mẫu thông minh, quả quyết từ chối!
“Nha đầu ngốc, chút tâm tư nhỏ nhen , nương còn lạ gì!” Lý Thu Sương vỗ vai con gái, trách yêu sai nàng việc, “Đi, theo nương nấu bữa tối, ngày mai sẽ bắt đầu bận rộn .”
“ , lát nữa Tứ thúc còn đến lấy cơm đưa cho Thôi đại phu nữa chứ.” Đường Điềm nhắc nhở, vội vàng bắt tay .
Phía nhà họ ai sinh bệnh, đang rộn ràng lo liệu việc đặt chân, một bầu khí náo nhiệt và an bình.
bên đội quân lớn thì là một bầu trời u ám. Tuy những sốt cao thổ huyết cách ly, nhưng vẫn liên tục phát bệnh.
Điều may mắn duy nhất là binh lính vệ sở ảnh hưởng nhỏ.
Dù cũng là binh lính, lệnh là theo, đây những chuột c.ắ.n nhiều, khi lệnh xử lý vết thương và uống nước ngải cứu, cũng ai lén lút phản kháng. Cứ như thế, họ cố gắng hết sức để ngăn chặn bước chân của Tử thần.
Hiện tại, vệ sở chỉ cách ly vài chục bệnh nhân, những còn vẫn coi như an vô sự.
Thôi đại phu dẫn theo hơn hai mươi lính hậu cần già, nhận trách nhiệm cứu chữa bệnh nhân.
Y bận rộn đến mức chân chạm đất, hận thể mọc thêm tám tay, đừng là ăn uống, mắt cũng đỏ hoe.
Lý lão Tứ đeo khẩu trang dày cộp, vũ trang chỉ lộ đôi mắt, y lái xe đến ngoài trại thì gọi lớn Thôi đại phu.
Thôi đại phu vội vàng bước , thấy Lý lão Tứ úp ngược một cái thùng gỗ bên cạnh xe ngựa bàn ăn tạm thời. Trên bàn cháo gạo nóng hổi và hai cái bánh màn thầu thô, cháo còn phủ một lớp dưa muối thái sợi.
Y vội vàng kéo khẩu trang xuống, chào hỏi: “Lý , phiền chạy chạy vất vả !”
Nói đoạn, y định nắm hai tay lấy tuyết để xoa.
Lý lão Tứ vội vàng ngăn y , nhanh chóng đổ nước nóng từ thùng gỗ xe xuống, dặn dò: “Thôi đại phu, dùng nước nóng rửa tay mới tẩy bệnh khí, nước tuyết .”
Thôi đại phu khổ, y cũng điều , nhưng nhân lực thiếu thốn, bệnh nhân đông, y chỉ thể tùy tiện tại chỗ lấy vật liệu để phòng hộ, còn về việc hiệu quả , thực sự còn sức để suy xét nữa.
Lý lão Tứ y ăn nhanh chóng, tiện thể kể về việc thôn tạm thời đặt chân.
Thôi đại phu cũng vui mừng theo, khen ngợi: “Hèn chi thường , trong nhà một già như một báu vật. Đường Gia Bảo các ngươi già đưa quyết định, lòng đoàn kết, mấy ngày nay ít nhắc đến, đều vô cùng hâm mộ. Cứ như trận dịch , những thôn xóm nhất cũng c.h.ế.t ba bốn , chỉ thôn các ngươi bình an vô sự.”
Lý lão Tứ hì hì đắc ý, phần lớn công lao là của Đường Bảo, nhưng lời đến miệng nuốt xuống.
Không chỉ vì lão cha thường xuyên dặn dò, mà còn vì... tài lộ mặt!
Đường Gia Bảo tiểu phúc tinh như Đường Bảo, là chuyện mà khác cầu cũng , vạn nhất truyền lời đồn đãi gì, chỉ gây phiền phức cho Đường Bảo, mà còn thể cướp , thôn !
Nghĩ như thế, y vội vàng : “Thôn chúng cũng là may mắn, gặp lúc Thu Sương tẩu tử mang theo ngải cứu, sớm cho uống nước ngải cứu . Hơn nữa, gia đình bà nội Đường Bảo luôn gây chuyện, hại chúng rơi phía cuối đội. Ai ngờ, tránh xa những bệnh...”