Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 8: Một lời nói, đáng ngàn vàng!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 03:38:26
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Đại Dũng mà hổ, hận đến cực độ.
Đường Lão Thái thì tay, nhưng bà động đậy là Đường Điềm thét lên lóc, cứ như sắp đ.á.n.h chết.
Tiền đường nha môn đường hoàng bỗng chốc ồn ào như cái chợ rau.
Huyện lệnh trẻ tuổi chút khinh thường hành vi của Đường gia, suy nghĩ một lát, bèn khẽ giọng khuyên nhủ, “Đường Tướng quân, theo lý thì đây là chuyện nhà của ngài, bổn quan nên can thiệp. trống minh oan vang lên, bổn quan buộc hỏi đến. Ngài cũng , hàng năm chúng đều khảo hạch, thanh danh quan cũng là một mục. Ta hỏng danh tiếng, Đường Tướng quân cũng thôi.
“Không bằng Đường Tướng quân một lời khuyên, hãy hòa ly với vợ tào khang , nếu , nếu chuyện lớn lên nữa, ai cũng sẽ gặp phiền phức…”
Đường Đại Dũng cau mày, chút d.a.o động.
Kỳ thực y còn chút tình cảm cũ nào với Lý Thu Sương mà giữ nàng bên cạnh, chỉ là mẫu y quen với Lý Thu Sương hầu hạ, vả ba đứa trẻ dù cũng là m.á.u mủ của y, tiện để chúng lưu lạc bên ngoài.
những điều đó so với con đường công danh của y thì dường như chẳng đáng kể gì.
Đường Điềm kịp thời tiếp lời, ôm cánh tay mẫu lóc, “Nương, nhị gia gia trong thôn Kinh đô là nơi Hoàng thượng ở, ở đó nhiều quan lớn, chúng sẽ đến Kinh đô, để các vị quan lớn quản lý cái cha tồi tệ !”
Lý Thu Sương gật đầu, tuyệt vọng Đường Đại Dũng, từng chữ từng câu đáp , “Nếu Kinh đô cũng ai quản, nương sẽ dẫn các con treo cổ ở cổng thành.”
Lòng Đường Đại Dũng hoảng sợ, lập tức gật đầu.
“Được, hòa ly thì hòa ly!”
Đường Điềm sợ bỏ lỡ cơ hội, lập tức đáp lời, “Thanh Thiên Đại Lão Gia, cha nương con hòa ly, cha con cưới công chúa, dẫn bà nội bọn họ đến Kinh đô hưởng phúc. Vậy cái sân viện của nhà con là do hồi môn của nương con mua sắm, nên để cho nương và bọn con ở ?”
Không đợi khác gì, Đường Lão Thái đau lòng đến phát điên, bà trực tiếp lăn đất bắt đầu giở trò.
“Không , ! Đó là căn cơ của Đường gia chúng , ai cũng đụng ! Giết lão mạng của , cướp tiền , tiểu tiện nhân cướp tiền vốn để mua quan tài của !”
Giờ phút , bách tính ngoài xem náo nhiệt và cả sai dịch công đường đều hiểu rõ chuyện, thấy bộ dạng của Đường Lão Thái, tất cả đều nhịn nhạo.
“ là đầu tiên thấy kẻ vô liêm sỉ như thế!”
“Bảo con dâu đòi hòa ly, hóa đúng là chồng độc ác, chồng vong ân phụ nghĩa! Quả nhiên một nhà thì một cửa mà, đều xa đến mức thối nát!”
“ , đúng ! Ăn hết tiền hồi môn của , mà còn tỏ vẻ là lý! Theo lý mà , ba đứa trẻ còn nhỏ như , còn bệnh tật, cha trả sân viện, còn đưa thêm tiền bạc để nuôi dưỡng nữa!”
Đường Lão Thái càng lúc càng điên loạn, gần như dùng quần áo lau sạch sẽ sàn gạch nha môn, miệng phun những lời thô tục như tiểu tiện nhân, chổi, cứ như tiền bằng, tuôn ào ào.
Huyện lệnh lão gia đầu sang một bên, giả vờ như thấy.
Đường Đại Dũng hổ đến mức chỉ tìm kẽ đất mà chui , y cao giọng ngăn cản mẫu , đó nhờ sư gia thảo văn thư hòa ly, nhanh chóng ký tên, điểm chỉ.
Lý Thu Sương chữ, cố gắng lấy tinh thần, thấy ba đứa con và căn nhà quả thực để cho nàng, nàng mới ký tên điểm chỉ.
Trong lòng Đường Điềm thầm reo hò, thấy Đường Đại Dũng sắp , nàng nhảy ôm lấy cánh tay y.
“Cha, cha phong Tướng quân , còn là quân hộ nữa ? Cha hòa ly với nương, bọn con theo nương cần khổ dịch cho quân doanh nữa ? Đại ca thể học ?
“Cha, ơn phúc cho trót, hôm nay tách hộ tịch cho bọn con, để bọn con thêm một con đường sống, ?”
Đường Đại Dũng dùng sức lắc cánh tay, tiếc là Đường Điềm như một con khỉ, bám chặt cứng.
Trước mắt bao , y thể tay tàn nhẫn, chỉ đành nén giận nhờ sư gia tách hộ tịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-8-mot-loi-noi-dang-ngan-vang.html.]
Sư gia cũng nhanh nhẹn, cầm lấy quan văn nhậm chức của Đường Đại Dũng, chỉ trong chốc lát tách Đường Đại Dũng khỏi gia đình, sổ hộ tịch của Đường Gia Bảo chỉ còn bốn con Lý Thu Sương, hơn nữa còn chuyển từ quân hộ thành nông hộ.
Đường Điềm cài hộ tịch trong lòng, nhanh nhẹn kéo nương và các ca ca dập đầu thật mạnh.
Cảm tạ Thanh Thiên Đại Lão Gia, cảm tạ vị sư gia tháo vát, cảm tạ bà con giúp đỡ nghĩa khí, chỉ là tuyệt nhiên nhắc nửa lời đến Đường Đại Dũng và Đường gia!
Đường Đại Dũng mặt mày đen sạm, dẫn Đường gia chạy trốn khỏi nha môn như ma đuổi.
Đường Lão Thái mất mặt con trai, thấy bốn con Lý Thu Sương thoát khỏi tầm tay, vô cùng chán nản.
Vẫn là Lưu Mai Hoa tiến đến lẩm bẩm vài câu, Đường Lão Thái lập tức lấy đồng tiền, thuê xe ngựa chạy về Đường Gia Bảo!
Đường Điềm kéo nương đang thất thần như hồn ma, dìu Đại ca, còn chăm lo cho Nhị ca ngốc nghếch khờ khạo, bận rộn vô cùng, nhưng nụ gương mặt nàng thể nào dập tắt!
Thuận lợi, quả thực quá đỗi thuận lợi! Chỉ cần thoát ly khỏi Đường gia, nàng thể mặc sức tung hoành, đưa nương và các ca ca ăn sung mặc sướng.
Mạt thế tàn khốc đến , nàng còn sống sót, tình cảnh bây giờ quả thực thể dễ dàng hơn.
Đương nhiên, việc Đường Lão Thái cùng bọn họ vội vàng về Đường Gia Bảo , nàng cũng đoán , chắc chắn là lo lắng chuyển hết gia sản. nàng để tâm, còn bầy sói lang hổ báo kiềm chế, bao nhiêu gia sản, nàng đều thể kiếm !
Đáng tiếc, lúc mặt trời lặn, khi nàng khó khăn lắm mới dắt díu cả nhà trở về Đường Gia Bảo, vẫn sự trơ trẽn của Đường Lão Thái và đám cho chấn kinh!
Đường Lão Thái chữ, nhưng từ ngữ 'gia đồ tứ bích' (nhà trống bốn bức tường) bà vận dụng đến mức lô hỏa thuần thanh!
Trước còn là cái sân Đường gia đầy ắp đồ đạc, giờ đây ngoại trừ mái nhà, tường vách, cửa sổ , quả thực còn sót một cọng cỏ gai nhọn nào!
Chớ nồi niêu xoong chảo, nông cụ vật dụng, ngay cả nửa đống củi bên ngoài sân thể mang , cũng bọn họ châm lửa đốt.
Dưới ánh tà dương màu cam đỏ, khói xanh lượn lờ, cảnh tượng quả thật đặc biệt châm biếm!
Lý Thu Sương vốn dĩ cố gắng chống đỡ, giờ khắc rốt cuộc chịu đựng nổi, hôn mê bất tỉnh.
Đường Hải ôm nương nức nở, Đường Xuyên mặt đất, nắm c.h.ặ.t t.a.y vì căm hận, kết quả nghẹn đến mức sắc mặt khó coi...
Đường Điềm cam chịu phận, nhấc đôi chân nhỏ đang đau nhức lên định tìm giúp đỡ.
May mắn , Lý nhị gia gia dẫn theo con cháu, cùng vài trong thôn cũng kịp thời chạy tới.
Đường Tam nãi nãi cũng khom lưng, chống gậy từ nhà hàng xóm bên cạnh.
" là tạo nghiệt mà!"
Đường Điềm cần , sớm Đường Lão Thái và đám c.h.ử.i rủa mà đầu đuôi sự việc, hơn nữa đống củi bốc cháy cũng là do bọn họ giúp dập tắt.
Đường Tam nãi nãi vỗ vỗ đầu Đường Điềm, an ủi: "Nha đầu đừng sợ, tuy nương con hòa ly, nhưng các con vẫn họ Đường, vẫn là Đường Gia Bảo chúng . Sau an tâm mà sống, dù khó khăn đến mấy cũng sẽ từ từ lên."
Đường Điềm gật đầu, đôi mắt to đặc biệt sáng ngời.
"Tam nãi nãi , nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, đưa nương và các ca ca sống cuộc đời , cũng sẽ báo đáp sự giúp đỡ của đối với gia đình ."
Nha đầu gầy gò, dáng vẻ như gió thổi là ngã, trịnh trọng hứa hẹn như lớn, khiến đều bật , đương nhiên cũng để lời trong lòng.
Cho đến nhiều năm , mỗi khi nhớ lúc , đều cảm khái hồi lâu. Ai thể ngờ rằng, lời của một tiểu nha đầu đáng giá ngàn vàng!