Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 72: Dã thú xuống núi rồi!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:18:49
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người làng , liền : “Ta ngoài xem thử?”
May mắn , lúc Lý lão Tứ vội vã về, hì hì đáp: “Các ngươi nhớ ? Không , đau bụng nên lâu một chút, đúng là m.ô.n.g cũng lạnh cóng cả !”
“Thằng nhóc ngươi đ.á.n.h xe cho nhà Thu Sương tẩu tử, chắc chắn ăn ít đồ ngon! Bụng đầy mỡ nên bắt đầu tiêu chảy đấy!” Người làng đ.ấ.m một cái, ghen tỵ hâm mộ.
Lý lão Tứ kéo họ xuống, lấy từ trong n.g.ự.c một cái màn thầu, : “Đường Bảo sợ đói, lén nhét cho một cái màn thầu. Tiện cho các ngươi , cầm nướng mà ăn .”
“Haha, thế mới chứ, coi như ngươi còn lương tâm!”
“ , lát nữa chúng tuần tra ngươi!”
Hai làng mừng rỡ, xiên màn thầu cành cây, đặt lên lửa trại nướng.
Lý lão Tứ chuyện phiếm với họ, ánh mắt ngừng về phía rừng núi xa xăm, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, căng thẳng.
Vừa , cắm miếng thịt Đường Bảo cho đầu mũi tên, b.ắ.n rừng núi, ném thêm hai miếng gần xe ngựa nhà Đường gia.
Việc cần xong, chỉ là chuyện thành công …
Hai làng nướng xong màn thầu, tiếc nuối nhai chậm rãi, mỗi miếng như nhai đến cả trăm .
Lý lão Tứ thực sự lo lắng, nhịn mượn cớ vệ sinh để thăm dò nữa.
còn kịp mở miệng, rừng núi cuối cùng cũng động tĩnh.
Chim đêm vùi đầu ngủ say trong tổ đột nhiên giương cánh bay lên kinh hoàng, tiếng vỗ cánh phành phạch phá tan đêm tĩnh mịch.
Những phụ trách tuần tra ở khắp nơi vẫn còn mơ màng, thấy động tĩnh cũng kịp phản ứng. Trái , những con ngựa đang hoặc nghỉ đều dựng tai lên, cảnh giác trợn mắt.
Đại Hắc và Đại Táo càng hắt , bất an cào móng, Lý lão Tứ vội vàng tiến lên an ủi, vỗ vỗ cổ chúng.
Đương nhiên, tim cũng treo ngược lên cổ họng.
Nói thì chậm, thực tế chim đêm còn kịp bay lượn hai vòng bầu trời, ba bóng đen xông từ rừng núi.
Ánh lửa từ ngọn đuốc cắm ở ngoại vi khu trại chiếu rõ phận của chúng, hai con hổ và một con hắc hùng!
“Gầm!” Chúa tể rừng núi ngửa đầu hú một tiếng dài, cả thế giới dường như đang rung chuyển.
Và tất cả cũng tỉnh giấc khỏi giấc ngủ, bản năng kinh hoàng sợ hãi.
“Cái gì đang kêu , là hổ ?”
“Hổ, hổ ở ?”
“Ôi trời, đúng là hổ, còn gấu mà! Cứu mạng, mau chạy !”
“Nương, nương! Hu hu, con sợ quá!”
“Cha, mau dậy, mau chạy!”
Tất cả các khu trại gần đó đều lập tức hỗn loạn, , chạy trốn, nhưng cũng lập tức tổ chức phòng thủ, bảo vệ già và trẻ em, ví dụ như Đường Gia Bảo!
Lý nhị gia gia xe ván, lớn tiếng gọi : “Người già trẻ nhỏ mau trốn , đừng , đừng phát tiếng động! Các đấng mày râu hãy cầm d.a.o chặt củi, rìu lên, canh giữ phía xe, hổ và gấu mù dám tới thì cùng xông lên cho !”
Mọi nhao nhao đáp lời, gần như chỉ trong chốc lát sắp xếp thứ thỏa.
điều kỳ lạ là, hổ và hắc hùng ý định chạy về phía , mà xông thẳng về phía đội ngũ.
“Đó là chỗ nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-72-da-thu-xuong-nui-roi.html.]
Lý nhị gia gia lờ mờ đoán , nhưng vẫn nhịn hỏi thành tiếng.
Đại nhi tử Lý Kim đáp: “Cha, hình như là phía nhà Đường lão Nhị!”
Có lẽ là để chứng minh lời là đúng, giây tiếp theo, giọng kim loa của Đường Lão Thái vang lên.
“Cứu mạng! Hổ xuống núi , cứu mạng, cứu mạng!”
“Hu hu, nãi nãi, con sợ quá! Nương cứu mạng!” Đây là Kim Bảo nhi sợ vỡ mật.
“Cha của đứa trẻ, mau cứu mạng!” Đây là Lưu Mai Hoa gần như ngất xỉu.
Còn Đường Kiều Kiều vốn ngủ ở ngoài cùng, nhảy khỏi xe và chui xe ngựa của công chúa!
Hai con hổ và hắc hùng vây quanh xe ngựa, cúi đầu ăn thứ gì, cam lòng quẩn quanh xe ngựa, cuối cùng thất vọng giận dữ c.ắ.n thẳng con ngựa kéo xe!
Con ngựa vốn buộc dây cương, kinh hãi chạy mà thoát, đột nhiên c.ắ.n m.ô.n.g và bụng, nỗi sợ hãi cầu sinh khiến nó bộc phát , liều mạng giật đứt dây thừng, kéo theo xe ngựa cuồng loạn chạy !
Dù Đường lão Nhị và Đường lão Tam lòng cứu lão nương và con, nhưng chân mềm nhũn, thậm chí hét vài tiếng cũng thể thốt , chỉ thể trơ mắt xe ngựa chạy mất!
Mà hổ và hắc hùng vẫn buông tha, đuổi theo xe ngựa, chịu lơi lỏng một bước nào!
Những nhà còn đều xuất từ Kinh đô, ít nhiều đều mang theo vài thị vệ cùng , nhưng Đường gia thực sự khiến chán ghét, khi hạ trại, đều hận thể tránh xa.
Lúc sự việc xảy quá đột ngột, cứu cũng kịp.
Huống hồ, Ô Lan công chúa, con dâu của Đường gia, còn thèm tay. Mấy kỵ sĩ sói của nàng ngựa đao, nhưng chỉ che chắn nghiêm ngặt xe ngựa của nàng , ý định đuổi theo…
Trong đêm tối mờ mịt, tiếng gầm của hổ và hắc hùng, tiếng kêu la kinh hoàng của Đường gia già trẻ, tiếng ngựa cuồng loạn chạy, khiến tất cả đều bó tay chịu trói!
Ngựa cuống quýt chọn đường, đ.â.m một tảng đá lớn, Đường Lão Thái và Lưu Mai Hoa đang ôm con trai như hai quả đạn pháo xóc nảy văng , bay cao lên trung rơi mạnh xuống tuyết, kêu t.h.ả.m thiết hơn nữa.
Hai con hổ và hắc hùng vồ tới, vẻ ghét bỏ, do dự nên tiếp tục đuổi theo xe ngựa .
Đường Lão Thái ngửi thấy mùi tanh tưởi từ miệng hổ, trợn trắng mắt hôn mê, quần cũng phân và nước tiểu ướt sũng…
Lưu Mai Hoa sức che chắn cho con trai , nhưng eo như gãy, thể cử động …
Nhìn thấy bà cháu ba sắp trở thành món ăn trong đĩa của hổ và hắc hùng, sắp xé rách m.á.u thịt lẫn lộn.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, mấy mũi tên lông vũ phá bay tới, xuyên thẳng qua cơ thể hổ và hắc hùng.
Hổ và hắc hùng đau đớn, gầm gừ phản kháng, nhưng binh tướng Vệ sở cưỡi ngựa kịp thời chạy tới, trường đao sắc lạnh bổ xuống, chúng còn cơ hội nào nữa, nhanh chóng c.h.é.m đến m.á.u chảy khắp đất, cam lòng tắt thở!
Đường lão Nhị và Đường lão Tam thấy , cuối cùng cũng lấy chút dũng khí, run rẩy chân chạy khỏi xe, như quỷ sói tru chạy về phía lão nương và con.
“Nương, nương!”
“Kim Bảo nhi, Mai Hoa nhi!”
Vợ chồng Trần Thủy Sinh cũng kẻ ngốc, cũng trốn kỹ, giờ sợ chủ tử truy cứu, chạy nhanh hơn bất kỳ ai, nhanh chóng khiêng Đường Lão Thái đang hôn mê đặt bên cạnh mẫu tử Lưu Mai Hoa.
Kim Bảo nhi sợ ngây , mãi mới cha ôm lòng, đến mức đạp chân loạn xạ. Lưu Mai Hoa thể cử động, con trai đạp mấy cú bụng, đau đến mức lật cả hai mắt, cũng ngất !
Binh lính Vệ sở thấy gia đình ngoài lóc chẳng việc gì chính đáng, thực sự lười để ý. Đường Đại Dũng ở Tái Bắc, ai cũng dám chắc khi họ đến đó, liệu chuyện gì cần nhờ vả , vì , Bách phu trưởng dẫn đầu chỉ đành kiên nhẫn, lớn tiếng :
“Dã thú xuống núi g.i.ế.c chết, các ngươi cần sợ hãi nữa. Mau khiêng thương đến chỗ sáng, kiểm tra xem vết thương thế nào. Ngoài , chúng thể dễ dàng rời khỏi khu trại, nhà các ngươi mang theo thị vệ , mau bảo họ tìm xem, lẽ còn thể mang xe ngựa về!”
Đường lão Nhị và Đường lão Tam nhắc nhở, vội vàng dùng hết sức lực b.ú sữa, khiêng lão nương hôn mê và vợ trọng thương, kéo đứa trẻ mũi dãi nước mắt đầy mặt, nhanh chóng về khu trại.