Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 65: Con dâu làm phản rồi!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 13:54:19
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Nhị Gia Gia ngay lập tức nhảy lên mã ba lê của nhà họ Đường, lén lút hỏi thăm Đường Điềm.
“Nha đầu , con thật với Nhị gia gia . Có gia đình bà nội con cũng ở trong những đó ?”
Đường Điềm tủm tỉm giả vờ ngây thơ, nàng đương nhiên thể thật, mơ hồ đáp: “Nhị gia gia, ạ. Chỉ là Liêu bá bá chuyện phiếm với , rằng kinh đô cũng gửi nhiều Tái Bắc.”
Lý Nhị Gia Gia tin, nhưng cũng tiện ép hỏi một đứa trẻ. Thế là, lão cố gắng đợi đến tối cắm trại, liền lập tức phái Lý Thiết thăm dò tin tức.
Đường Điềm từ tốn hâm nóng cháo gạo lức, lấy món dưa muối xào thịt băm, xiên bánh màn thầu bột thô lên que củi nướng cho vàng giòn!
Lúc , Lý Thiết ngửi thấy mùi thơm liền vội vã về, đặt m.ô.n.g bên đống lửa trại, : “Cha, nhà Đường lão nhị quả thật đang ở trong đội ngũ! Ta còn thấy con công chúa ch.ó má nữa! Cả nhà chủ tớ mười mấy , còn dẫn theo mấy tên hộ vệ ngoại tộc !”
Lý Thu Sương đang thêm củi, giật suýt chút nữa bỏng tay.
“Bọn chúng tới đây? Phải bây giờ?”
Đường Điềm vội vàng an ủi: “Nương, đừng lo lắng. Đông như , bọn chúng cũng dám tùy tiện gây chuyện . Đường sá hiểm ác trùng trùng, bọn chúng sống sót đến Tái Bắc còn khó !”
Lời mang chút sát khí đằng đằng, nhưng đang nặng trĩu tâm tư, ai .
Chỉ Đường Xuyên một cái, nhưng chẳng lời nào.
Đường Tam nãi nãi thấy động tĩnh cũng vội vàng đến, nắm tay Lý Thu Sương, trấn an nàng.
“Thu Sương , chúng truất tộc bọn chúng , hộ tịch cũng tách . Bọn chúng thể dựa phận mà ức h.i.ế.p con nữa! Hơn nữa tộc nhân chúng đều ở đây, ai cũng cho phép bọn chúng nửa lời về các ngươi!”
Thực Lý Thu Sương chỉ vì chuyện xảy đột ngột mà kinh ngạc một chút. Nàng chợt nhớ đến Đường lão nhị giở trò quỷ, hại bốn con nàng di cư Tái Bắc, nàng càng căm hận đầy .
“Bá nương yên tâm, đây kiếp lẽ nợ cái đám bạch nhãn lang đó, giờ cũng coi như trả hết ! Trái là bọn chúng hết đến khác hãm hại chúng , đáng lẽ chúng hận bọn chúng mới . Ta sợ bọn chúng, bọn chúng dám chạy đến gây sự nữa, dù liều cả mạng cũng để bọn chúng yên!”
“, cái khí thế hung hãn !” Đường Tam nãi nãi hài lòng gật đầu. “Làm mà nhà đàn ông, thì mạnh mẽ lên một chút! Nếu bắt nạt đến chết, con cũng chẳng nơi nào mà than!”
Đường Điềm kéo Tam nãi nãi xuống, bận rộn bưng cháo nóng cho . Bánh màn thầu nướng vàng ươm bẻ đôi, kẹp dưa muối xào thịt băm , c.ắ.n một miếng, quả thực thơm ngon vô cùng!
Đường Tam nãi nãi thở dài: “Ngón tay của nha đầu rộng quá, ai đến cũng cho ăn. Chặng đường còn xa lắm, ít nhất một tháng, lương thực mà tiêu hết thì con !”
Đường Điềm bận tâm, đùa cợt : “Vậy thì cứ giá đỗ, bán giá đỗ, chung là c.h.ế.t đói .”
Điều nhắc nhở Lý Thu Sương: “Cái lán mã ba lê của chúng ấm áp, lát nữa sẽ ngâm đậu, đợi giá đỗ , chia cho nấu canh cũng hơn là uống nước trắng.”
“Điều !”
Lý Nhị Gia Gia vội vàng ủng hộ, : “Ngày thường ở nhà cũng thể xào một đĩa để giải thèm, giờ đột nhiên ăn, quả thực nhớ nhung.”
Nhất thời, hàn huyên, náo nhiệt.
Người trong các thôn khác khi ăn cơm xong, thấy động tĩnh cũng nhịn mà xúm gần, thế là tiếng vang lên khắp nơi.
Gió bấc gào thét thổi qua, cuốn cả tiếng vui vẻ của nơi thành từng mảnh vụn, rơi xuống nơi xa, gây nên sự nghi ngờ và ghen tị của nhiều .
Tái Bắc khổ hàn, kết cục của việc di cư tới đó, ai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-65-con-dau-lam-phan-roi.html.]
Bách tính các thôn lúc lóc mỗi ngày là cực hạn , thế mà Đường Gia Bảo vui vẻ đến , thật bọn họ là đồ thiếu tâm nhãn, là trong lòng chỗ dựa!
Cảnh đêm dần trở nên sâu lắng, củi còn sót trong đống lửa trại chỉ còn mấy khúc đỏ rực, tản , ai nấy dùng đủ cách để bảo vệ gia đình già trẻ bình an vượt qua một đêm đông lạnh lẽo nữa.
Lý Thu Sương cẩn thận đặt cái thùng gỗ ủ giá đỗ góc lán, nàng sợ bọn trẻ ngủ yên giấc đổ, bèn ngủ ngay bên cạnh cái thùng.
Đường Xuyên cũng lo lắng nhị ngủ lăn lóc, đè trúng , liền di chuyển giữa và mẫu .
Đường Hải hì hì, cách ca ca, lén lút kéo b.í.m tóc của , nương quát một câu mới chịu yên.
Cả nhà ai nấy đều mang theo tâm sự riêng, dần dần giấc mộng…
Sáng sớm nấu cơm, ban ngày lên đường, buổi tối cắm trại. Ngày qua ngày cứ lặp quá trình , khô khan tẻ nhạt vất vả, dần dần khiến tất cả trở nên tê liệt, cũng hề đổi gì nhiều kể từ khi thêm gia quyến của đám binh tướng gia nhập.
Không, như cũng đúng.
Con đường di cư của gia đình Đường Lão Thái là một sự khác biệt, chẳng chút yên tĩnh nào.
Từ lúc nhận khẩu dụ của Hoàng thượng ở kinh đô, vội vã thu dọn hành lý, đến nay theo đoàn bảy ngày .
Sáng sớm, Lưu Mai Hoa đầu tóc tổ quạ nhảy xuống xe đổ bô, gió lạnh thổi cho hắt một cái thật mạnh.
Nàng thấy xe ngựa của Công chúa bên cạnh hình như động tĩnh, mắt đảo một vòng gọi con trai.
Kim Bảo Nhi dụi mắt, lanh lẹ và quen thuộc nhảy xuống xe, chui thẳng xe ngựa của Công chúa.
Chẳng mấy chốc, Công chúa nổi giận la lên: “Thằng nhóc con, ngươi buông tay !”
Hai nữ nô cũng lảm nhảm mắng mỏ, nhưng ai hiểu.
Chỉ Kim Bảo Nhi gào lên như heo chọc tiết cầu cứu: “Bà nội, cứu mạng! Đại bá nương cho ăn điểm tâm! Bà nội, bà nội!”
Đường Lão Thái vốn còn đang mơ màng, thấy tiếng cháu trai bảo bối liền vội vàng chạy tới, một tay đẩy cửa xe ngựa, một tay ôm cháu trai lòng bảo vệ.
Ô Lan Công chúa dựa vách xe, chân đắp chăn gấm, tay cầm nắp hộp điểm tâm, tức giận vung lên đ.á.n.h Kim Bảo Nhi.
Kim Bảo Nhi thì ôm hộp điểm tâm, cố sức nhét điểm tâm miệng, ăn nheo mắt với Ô Lan Công chúa, bộ dạng khiến tức c.h.ế.t đền mạng.
Ô Lan Công chúa giận điên lên, mắng: “Các ngươi rốt cuộc quản thằng nhóc con ? Ta bao nhiêu , đừng để nó leo lên xe ngựa của ! Các ngươi mà quản, sẽ dùng roi quất!”
“Ngươi dám!” Đường Lão Thái nghển cổ lên, như một con gà bảo vệ gà con, gương mặt đầy vẻ ghê tởm quát Ô Lan Công chúa.
“Ngươi là bề , so đo với một đứa trẻ gì! Không là ngươi lén ăn điểm tâm, đứa trẻ phát hiện ? Kim Bảo Nhi là nam đinh duy nhất của lão Đường gia , vốn dĩ cái gì ngon cũng nên để dành cho nó! Ngươi lén lút ăn vụng thì thôi , còn cho đứa trẻ lên xe! Ngươi sẽ là đang giấu đàn ông hoang dã xe đó chứ?”
Bà càng càng trôi chảy, nhất thời quên mất Ô Lan Công chúa là Lý Thu Sương, cái đồ mềm yếu mặc đ.á.n.h mắng .
Ngay lúc đang mắng mỏ hả hê, hai nữ nô mở cửa xe, Ô Lan Công chúa một cước đá văng hai bà cháu xuống.
Đường Lão Thái với hình đầy mỡ, trong lúc hoảng hốt ôm chặt lấy cháu trai, bản ngã đau thấu tim ở xương cụt. Bà lập tức gào la lối om sòm.
“Ôi trời đất ơi, lẽ trời ! Con dâu đ.á.n.h chồng ! Mọi mau đến mà xem, con dâu phản ! Huhu, sống nổi nữa! Đại Dũng , , thấy vợ ức h.i.ế.p đến chết!”