Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 52: Thanh Kiếm Sắc Treo Trên Đầu Cuối Cùng Cũng Đã Rơi Xuống
Cập nhật lúc: 2025-10-02 13:54:06
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở Đường Gia Bảo, nhà họ Lý phân phát ít gạo lức, túi lương thực mỗi nhà nửa đầy, trong lòng rốt cuộc cũng chút tự tin sống sót.
Bà con hai thôn trại lân cận ngóng từ , đều mang theo đậu nành hoặc nông cụ vật dụng mang mà tìm tới.
Lý Thu Sương chút sợ hãi, thật sự nổi bật, vạn nhất đồn danh tiếng giàu nhiều lương thực, e rằng dân làng di cư, lưng nhà nàng chiêu dụ kẻ trộm cướp. Nói chừng bốn con nàng còn gặp Diêm Vương sớm hơn cả dân làng!
những bà con quần áo rách rưới, lạnh đến nỗi nước mũi nước mắt chảy ròng, mặt mày tím tái, quỳ gối cổng viện dập đầu, nàng thật sự đành lòng.
Thế là, Đường Tam nãi nãi và Lý nhị gia gia mời tới, cuối cùng nhà họ Đường cạo sạch đáy chum gạo mặt , tuyên bố còn khả năng giúp đỡ nữa, việc mới coi như xong.
Bà con hai thôn ít nhiều cũng đổi vài cân gạo lức, cũng coi là uổng công, nên ai oán trách ghi hận, ngược còn ngừng lời cảm ơn.
Lý nhị gia gia lo lắng, hỏi Lý Thu Sương: “Cuối cùng thì gia đình các ngươi tính toán ? Thật sự khi ở một trong làng, nên nhanh chóng nghĩ đến đường lui thì hơn.”
Lý Thu Sương sang con gái, Đường Điềm liền đáp: “Nhị gia gia, ngày mai con và mẫu sẽ thành, chuẩn nhờ Liêu chưởng quỹ thuê một tiểu viện, tạm thời giá đỗ cung cấp cho tửu lâu và quán ăn, những việc còn sẽ bàn Tết.”
“Tốt, như .”
Đường Tam nãi nãi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Vào thành , trong thành phủ nha quan sai, dù nảy sinh ý đồ , cũng dám quá đáng.”
Nói xong, nàng đầy tiếc nuối: “ Bắc thật sự nơi gì, bằng gì thì cũng đưa cả nhà các ngươi cùng.”
Đường Điềm an ủi lão nhân gia, : “Tam nãi nãi thật sự sai , khi con thành ở tiệm thư họa , thư sinh du học đặc biệt tạp ký về Bắc. Nói Bắc ngoài việc lạnh, một năm nửa năm là mùa đông, còn đều . Nơi đó rừng núi nhiều, vật phẩm phong phú. Hơn nữa đồng ruộng đất đen, thò tay bốc một nắm cũng dầu, trồng gì cũng bội thu nấy!”
“Thật ư? Thế thì quá , chúng qua đó khai khẩn thêm vài mẫu đất, sẽ sợ đói nữa.”
Đường Tam nãi nãi lời cô bé là thật giả, nhưng lúc , nàng thà tin là thật, bởi vì con đường di cư xa xôi, nàng cần một niềm hy vọng để chống đỡ.
Đường Điềm đoán tâm tư của lão thái thái, trong lòng cũng tiếc nuối.
Kỳ thực nàng cũng hy vọng đến Bắc sinh sống, bấy nhiêu giống ngũ cốc chín sớm kháng tai ương trong gian, mang qua đó tuyệt đối là một lợi thế cực lớn .
Chỉ cần nghĩ đến mùa thu, cánh đồng ngô bát ngát thấy bờ, nàng kìm niềm vui.
tất cả những điều dựa tiền đề là chiến tranh!
Nàng tuổi còn nhỏ, lòng tin đưa mẫu và trưởng ăn no mặc ấm, nhưng tuyệt đối lòng tin bảo cả nhà vó ngựa thiết kỵ của ngoại tộc!
Vừa nghĩ tới đó, mí mắt của nàng bắt đầu giật liên hồi!
Đường Điềm khỏi nhíu chặt cặp mày nhỏ, dường như luôn điều gì đó , nhưng nàng nhất thời nghĩ nguy cơ đến từ .
Cảm giác luôn một thanh kiếm sắc treo lơ lửng đầu thật sự quá tệ hại!
nỗi băn khoăn của nàng rốt cuộc cũng kéo dài lâu. Đến buổi chiều, tiểu bên Vệ Sở cuối cùng cũng tới thôn.
Toàn bộ thôn dân, bất kể nam nữ già trẻ, đều tập trung ở cửa thôn, vẻ mặt tê dại, bi ai chờ đợi điểm danh.
Quân hộ, hoa mỹ là phụ trợ doanh hậu cần, việc lặt vặt cho binh tướng Vệ Sở. Kỳ thực, họ chính là tài sản riêng của Vệ Sở, chẳng khác gì trâu bò súc vật.
Mỗi gia mỗi hộ, ngoài việc hộ tịch quân hộ tại phủ nha, còn sổ đăng ký tại Vệ Sở. Cuối mỗi năm, già qua đời hoặc trẻ con đủ tám tuổi đều đăng ký một .
Lý Nhị Gia Gia tiến lên đón, hàn huyên vài câu với tiểu . Lần là chuyện của tất cả thôn dân, liên quan đến bốn con Lý Thu Sương, cho nên Lý Nhị Gia Gia bạc vụn để hối lộ, chỉ đưa một nắm đồng tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-52-thanh-kiem-sac-treo-tren-dau-cuoi-cung-cung-da-roi-xuong.html.]
Tiểu cũng chê, bởi vì mấy thôn xóm còn nghèo hơn, khô cả họng cũng chỉ nhận một bát nước ấm ẩm cổ.
Hắn nhét đồng tiền túi, mở sổ điểm danh và bắt đầu gọi tên bằng giọng khàn khàn.
Lấy mỗi gia đình đơn vị, già trẻ lớn bé khi gọi tên đều đáp lời, lượt lưng tiểu để tiện đếm .
Đường Gia Bảo tổng cộng chỉ hơn một trăm , cũng mất nhiều thời gian.
Chỉ là đến cuối cùng, đều điểm qua, tiểu vẫn quanh, hô lên một tiếng: “Lý Thu Sương? Đường Xuyên? Đường Hải? Đường Điềm! Bốn , mau đây!”
Cửa thôn yên tĩnh đến đáng sợ, nửa lúc đột nhiên trở nên ồn ào.
“ gia sai ? Bốn là nông hộ mà, quân hộ!” Lý Nhị Gia gần như hai bước vọt tới, trừng mắt chữ danh sách, kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp lồi .
Lý Thiết cũng nhón chân lên sổ, hô lớn: “ , gia, hộ tịch bên phủ nha rõ ràng rành mạch, Thu Sương tẩu tử nhà họ còn là quân hộ nữa, cần di cư đến Tái Bắc!”
Những thôn dân còn cũng nhịn xô tới, đều xem rõ ràng.
Quan sai chú ý, suýt chút nữa xô ngã, cũng nổi giận, lớn tiếng quát: “Chen lấn cái gì, các ngươi tạo phản ? Danh sách như , lẽ nào thể sai! Các ngươi phục, thì Vệ Sở tìm tướng quân mà hỏi!”
Lúc , mấy con Lý Thu Sương đang trong sân cũng rõ. Lý Thu Sương đầu gối mềm nhũn, suýt quỵ xuống, hiểu chuyện gì xảy , tại cùng di cư!
“Không thể nào, chắc chắn chỗ nào đó sai sót!”
Đường Xuyên mặt mày tái nhợt, vội vàng mở cửa bước .
Đường Điềm theo sát phía , trong tay nắm bạc vụn, lập tức nhét tay tên tiểu .
Tiểu đột nhiên thêm một khoản của ngoài, còn chút kinh ngạc. Đường Xuyên hành lễ và hỏi:
“Vị gia đây, gia đình chúng đích xác là nông hộ, hộ tịch tại phủ nha rõ ràng, theo lý thì cần di cư đến Tái Bắc. Xin gia xác nhận một chút, sai sót ở ?”
Tiểu tiện lời nặng nề nữa, nhưng tên ghi sổ cũng sai, bèn đưa cuốn sổ cho Đường Xuyên.
“Các ngươi tự xem , thể nào sai! Rốt cuộc là xảy vấn đề ở , cũng rõ. Các ngươi Tái Bắc, thì tự tìm dò la xem .”
Đường Xuyên nhận lấy sổ, Đường Điềm tiến tới cùng xem, lập tức phát hiện vấn đề.
Nét chữ khác !
Tên của những còn trong sổ đều điền thống nhất, chỉ tên bốn trong gia đình họ là điền thêm một cách khác biệt!
Nàng lập tức nêu : “ gia, là Đường Điềm, mới bốn tuổi, theo lý thì sổ điểm danh bên Vệ Sở nên tên ! Tên bốn miệng ăn nhà rõ ràng là khác động tay động chân, cố ý điền thêm !”
Tiểu nha đầu nhỏ, cũng nhíu mày. Nhìn kỹ quả thật thấy đúng, nhưng cũng tinh ranh, chuốc lấy phiền phức, liền nhanh chóng thu sổ điểm danh.
“Ta vẫn giữ nguyên lời cũ, chức trách của là điểm danh. Phàm là điểm danh, đều cùng di cư đến Tái Bắc định cư. Không chỉ bây giờ, ngay cả đường cũng sẽ điểm danh bất chợt, ai cũng đừng nảy sinh ý đồ .
“Đây là quân lệnh, kẻ nào tuân theo, đều sẽ c.h.é.m đầu! Các ngươi tự thương lượng , nếu thì hãy nghĩ cách. Ta còn đến thôn xóm tiếp theo, cáo từ!”
Lời còn dứt, rời , bỏ đều tức đến điên.