Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 38: Chiếc Bánh Rơi Thẳng Vào Miệng!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 03:40:52
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng danh sách công bố, quả nhiên là hầu hết các hộ gia đình còn đều tên.
Hoặc là phụ nhân nhận việc giá đỗ, hoặc là nam nhân phép thành bán lẻ giá đỗ. Ngay cả những đàn ông ăn vụng về, khù khờ cũng thể cùng đến các thôn xóm lân cận để đổi đậu!
hai gia đình là ngoại lệ. Một nhà là Lão nãi nãi nửa mù lòa sống cùng đứa cháu trai bảy tám tuổi, nhà còn là hai vợ chồng Trương Thạch Đầu…
Nhà Lão nãi nãi mù lòa và cháu trai thì gì, đây vì đội xe mùa đông của Vệ sở cần , trưng binh con trai lão nãi nãi , kết quả trời quá lạnh, c.h.ế.t cóng đường. Con dâu còn hiếu thảo với chồng, chăm sóc con trai, cuối cùng cũng c.h.ế.t đói.
Mấy năm nay, Vệ sở mỗi tháng cấp năm cân gạo lứt hoặc cám, cùng là tộc họ Đường, trong thôn cũng thỉnh thoảng giúp đỡ, hai bà cháu mới miễn cưỡng sống sót.
Họ việc cũng thể, công việc giá đỗ và bán giá đỗ họ thể đảm đương nổi.
Còn về vợ chồng Trương Thạch Đầu, đó thực sự là một cặp gian xảo lười biếng, tham lam trộm cắp, mồm mép chua ngoa, trong thôn ghét bỏ, việc gì dám giao phó cho họ!
Mọi thấy ngạc nhiên, nhận việc thì hớn hở về nhà chuẩn .
Đường Điềm cũng cảm thấy thành xong một việc lớn, nhất định ăn một bữa thật ngon để ăn mừng.
Thế là, đóng cổng sân , Đường Điềm liền lấy xương ống lớn từ gian , định ninh một nồi canh, nặn mấy chục cái hoành thánh hình thỏi vàng, đãi cả nhà một phen.
Lý Thu Sương đối với chuyện con gái ham ăn quen đến mức tê dại, dứt khoát mặc kệ.
Nàng còn việc quan trọng hơn, đó là dẫn con trai lớn Đường Xuyên cùng kiểm tra sổ sách.
Những kiến thức mà cha nàng dạy từ nhỏ, giờ đây như sống trong đầu nàng, nàng càng ngày càng thấy quen thuộc và đơn giản.
Đường Xuyên cũng tranh thủ thời gian, khi sắp xếp sổ sách xong liền lấy sách vở mua từ trong thành , bắt đầu hỏi từ đầu, thuộc lòng luyện chữ.
Tuy giờ đây nhà khả năng mua giấy mực cho nó, nhưng nó vẫn nỡ dùng, cầu xin Lý Ngân thúc thúc mài hai tấm đá phẳng phiu, dùng bút lông chấm nước, phiên luyện chữ!
Lý Thu Sương sợ con trai thứ quấy rầy trai, bèn đuổi nó bếp phụ trách nhóm lửa.
Đường Hải vui mừng khôn xiết, chảy nước miếng chạy .
Nếu trong nhà nó thích ai nhất, thì chắc chắn là .
Bởi vì ống tay áo của là một cái hộp báu, lúc nào cũng biến đồ ngon, tùy lúc nhét miệng nó!
Canh xương trong nồi sắt nhỏ sôi bao nhiêu , nước canh chuyển thành màu trắng sữa, hương thơm luồn lách qua khe hở của nắp gỗ, khiến Đường Hải gãi tai gãi má vì thèm!
Đường Điềm nặn xong hoành thánh, xếp từng cái “thỏi vàng” ngay ngắn, cuối cùng hài lòng vỗ vỗ tay.
Canh dùng xương lớn , nàng dám dùng nhân “ thịt” nữa, mà bằng tám phần bắp cải, hai phần thịt mỡ.
Phần thịt mỡ là phần còn khi nướng thịt ba chỉ hôm , bây giờ ăn cũng thơm lừng.
“Nương, bận xong , con sắp thả hoành thánh nồi !”
Đường Điềm hướng trong phòng gọi một tiếng, Lý Thu Sương đáp : “Rồi, con mau bỏ nồi , ăn cơm xong còn tưới giá đỗ nữa.”
Đường Điềm hì hì chỉ huy nhị ca tiếp củi, lúc nắp nồi còn kịp vén lên, cổng sân đập vang.
Lý Thu Sương , thần sắc chút vui.
Bận rộn cả ngày, ai mà chẳng yên tĩnh ăn một bữa cơm, chuyện đạp chén cơm của khác mà đến thăm hỏi.
nàng vẫn mở cổng sân. Đường Điềm yên tâm, cũng vội vàng theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-38-chiec-banh-roi-thang-vao-mieng.html.]
Ngoài cổng, vợ Trương Thạch Đầu dẫn theo con trai quỳ thẳng tắp. Vừa thấy Lý Thu Sương, mụ liền gào :
“Ô ô, Tẩu tử Thu Sương, nàng đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt cái miệng thối tha của , cho theo giá đỗ với! Ô ô, sai , thực sự ! Nàng ơn thương xót…”
Lý Thu Sương giật , vội vàng đỡ dậy.
Đường Điềm lập tức kéo , cho nàng tiếp xúc với hai con .
Kinh nghiệm ở mạt thế khiến nàng cảnh giác nhất với nhân tính.
Nếu vợ Trương Thạch Đầu thật lòng hối thì , nhưng vạn nhất mụ ý đồ , khi Lý Thu Sương đỡ dậy mà “vô tình” ngã xuống, mở miệng tống tiền.
Dù cuối cùng giải thích rõ ràng, nhà các nàng cũng vướng rắc rối.
Vì , cách nhất là tiếp xúc, xử lý lạnh lùng.
“Ây da, Trương thẩm, thẩm quỳ cổng nhà ? Có chuyện gì thể tử tế , là thẩm mặt mũi để , nên mới định dùng cách ép nương đồng ý ?”
Đường Điềm trưng vẻ mặt “ngây thơ”, nhưng lời khiến nghẹn họng.
Vợ Trương Thạch Đầu xong tức giận, thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng dám mắng .
Mụ chỉ thể tiếp tục thút thít, thậm chí còn bò về phía vài bước, ôm lấy chân Lý Thu Sương, đáng tiếc Đường Điềm đóng cổng sân, chặn ở bên ngoài.
Lúc , hàng xóm thấy động tĩnh, chạy mời Lý nhị gia gia và Đường Tam nãi nãi, trong thôn tò mò, ôm cả chén cơm chạy đến xem náo nhiệt.
“Vợ của Trương Thạch Đầu, rốt cuộc ngươi gì?!” Đường Tam nãi nãi tức giận, bước phần vội vã, khiến nàng khom lưng thở dốc ngừng.
Lúc chọn giá đỗ, vợ của Trương Thạch Đầu gây rối một , nàng cũng rõ , nhưng đầu sang quỳ lạy mặt Lý Thu Sương, thật sự quá đáng giận.
“Ta chẳng với ngươi , nhà ngươi thực sự quá bẩn thỉu, trong phòng chỗ đặt chân, giá đỗ ? Đó là thứ đưa miệng ăn, tuyệt đối sơ suất một chút nào. Hơn nữa, hai vợ chồng ngươi chẳng ai siêng năng cả. Làm giá đỗ gánh nước, tưới tắm ngày ba , các ngươi căn bản chịu nổi cái khổ !”
Đường Tam nãi nãi kiên nhẫn, tỉ mỉ phân tích một nữa, cũng là để dân làng và gia đình Lý Thu Sương cho rõ.
Lý nhị gia gia cũng đen mặt phụ họa: “Phía cũng , bảo Trương Thạch Đầu theo ngoài làng đổi đậu, chê mệt, đồng ý. Bảo thành bán giá đỗ thì đường xa! Nói , chính là lười biếng nhà ngủ vùi, còn bánh từ trời rơi xuống thẳng miệng! Những như các ngươi, ai thể tin các ngươi thể giá đỗ cho tử tế?”
Mọi đều gật đầu, vợ của Trương Thạch Đầu đầy vẻ khinh bỉ.
“ , nhà nàng quanh năm lười lên núi đốn củi, mùa đông lạnh quá chịu nổi thì lén lút trộm chỗ một bó, chỗ một ôm! Kiểu như , thể đốt lửa sưởi ấm phòng để giá đỗ ?”
“Đây là thấy kiếm tiền nên mắt đỏ, động lòng, chạy đây trưởng bối đối xử bất công.”
“Thứ gì , ngày thường chỉ lật lưỡi lời nhàn rỗi, nếu hai vợ chồng họ chịu khó sống , cũng đến nỗi để con cái c.h.ế.t đói chỉ còn một đứa!”
Đứa trẻ?!
Vợ của Trương Thạch Đầu vốn trách móc đến mức tức giận mất mặt, đột nhiên thấy hai chữ "đứa trẻ", lập tức nhắc nhở.
Nàng kéo đứa con trai bên cạnh đẩy tới, tiếng than càng lúc càng lớn.
“Thu Sương tẩu tử, Tam nãi nãi, Nhị gia gia, hức hức, chúng sai ! Sau nhất định sẽ sống , lười biếng nữa! Ngày mai chúng sẽ đốn củi, nhất định đốt ấm phòng, giá đỗ cho ! Các dẫu tin chúng , cũng nên thương xót Cẩu Thặng nhà ! Đứa trẻ khổ quá, sinh từng ăn no một bữa. Nếu nó c.h.ế.t đói, nhà chúng sẽ tuyệt tự mất thôi!”
Mọi xong đều đảo mắt trắng dã, lão đàn bà chỉ khiến thương xót đứa trẻ, nàng quên chính mới là ruột của nó !
đứa trẻ, phức tạp tâm trạng mà ngậm miệng .