Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 328: Hậu Thử Bạc Bỉ
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:32:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mắn , lão nhân gia cũng là một thông suốt, hỏi nhiều vấn đề, nhưng bao giờ hỏi những điều , Đường Điềm từ .
Và câu trả lời mà Đường Điềm chuẩn sẵn, cũng dịp dùng đến.
Vốn dĩ nàng định là gặp một ông lão râu trắng trong mơ...
Đương nhiên, yên tâm nhất chính là Đường Xuyên, ai hiểu rõ sự khác biệt của y hơn y.
Mang ngọc mà tội, thế giới vẫn đủ nhân từ để dung thứ cho một tiểu nữ hài sinh .
Một già hai trẻ, câu chuyện kể, cũng gần hai tháng mới xem như kết thúc.
Đường Điềm mỗi ngày đến khô cả cổ họng, lấy cớ để ca ca tiêu hóa cho tạm dừng.
Lúc , tiết khí cũng bước tháng Năm, ruộng đất gieo xong hạt giống, những nông phu siêng năng một ngày hận thể tự cắm rễ ruộng, ba bốn lượt chạy chạy .
Lại thông minh gieo trồng rau nhỏ ở những nơi đón ánh mặt trời, gánh chợ trong thành để bán, kiếm một chút tiền tiêu vặt.
Gặp mấy kẻ lười biếng, trồng rau, thì núi hái rau dại tươi non nhất, một ngày cũng đối phó mười văn tiền!
Nhà kính ở quân trấn kết thúc công việc vất vả của mùa đông, mở hết rèm cỏ giữ ấm, trồng một loại rau xanh thông thường, cung cấp cho gia đình ăn dùng.
nhà kính bên ngoài Mặc Trì Phủ vẫn bận rộn, cung cấp rau xanh cho Trạng Nguyên Lâu, đồng thời tiếp tục vỏ bọc cho rau xanh xuất từ gian của Đường Điềm.
Đường Điềm rảnh rỗi việc gì , loanh quanh bên trong và bên ngoài Mặc Trì Phủ hai ngày tới quân trấn.
Một là, nàng lâu gặp nương, kể từ khi nhà mở d.ư.ợ.c đường, nương liền phu xướng phụ tùy, dành phần lớn thời gian bận rộn ở d.ư.ợ.c đường.
Thứ hai, đại chiến khiến Thiết Lặc gần như diệt quốc, hai mươi năm tuyệt đối thể thành mối họa. Bởi , vị Vương gia trấn thủ nơi khổ hàn nửa đời nay dâng tấu, dự định hồi kinh an dưỡng, giao binh quyền.
Hoàng thượng chấp thuận, các hoàng tử đều lớn, việc liên quan đến kế vị, binh quyền trao cho ai, nếu khéo sẽ gây tai họa lớn. Nhìn thế nào, binh quyền vẫn đặt trong tay chú đáng tin cậy nhất của ngài là thích hợp nhất.
Song Vương gia quả thực tuổi cao, cũng thể để c.h.ế.t nơi biên ải.
Kết quả cuối cùng, khả năng lớn là Vương gia vẫn giữ binh quyền, nhưng sẽ cư ngụ ở kinh đô, còn nơi biên quan chọn một vị tướng quân mà Vương gia tin tưởng để giúp quản lý việc tuần tra và thao luyện hàng ngày.
Mà , chắc chắn chỉ thể là Chu tướng quân. Có uy vọng, dũng mãnh, là địa phương Tắc Bắc, quả thực cực kỳ thích hợp.
Hiện giờ Đường Hải đang Tiểu kỳ trướng Chu tướng quân, nếu Chu tướng quân trở thành nắm quyền thực tế của quân đội trấn biên, tương lai của Đường Hải tuyệt đối sẽ vô cùng xán lạn!
Đường Điềm đến quân trấn, dự định sẽ tính toán một phen cho nhị ca .
Đời chỉ hai trưởng, đại ca tiến bước thênh thang, nhị ca cũng thể kém cạnh, nếu sẽ mang tiếng thiên vị.
Thiếu mối đe dọa từ Thiết Lặc, cả vùng Tắc Bắc dường như bừng lên sức sống vô song. Ngay cả xe ngựa qua đường cũng nhiều hơn hẳn so với ngày xưa.
Đường Điềm cũng chịu yên trong xe, nàng chiếm lấy một bên càng xe, đung đưa đôi chân nhỏ mũm mĩm mà ăn nho.
Lý Lão Tứ cũng chiếm lấy vị trí phu xe, vui vẻ quất roi, thúc giục con ngựa đen lớn vó ngựa kêu lóc cóc.
Ngược , hai lão binh phụ trách hộ vệ miễn cưỡng trong xe ngựa, dở dở mà đóng vai chủ nhân một phen.
Đường Điềm từ trong túi xách lấy hai quả táo, nhét trong xe, đó đút nho cho tư ăn, kể chuyện phiếm trong nhà ngoài phố.
Lý Lão Tứ từ khi giao việc đậu phụ cho Đường Khang, giao chức chưởng quầy tửu lâu cho Sở , coi như thả lỏng bản , ngày ngày theo tiểu ngoại sanh gái khắp nơi, vui vẻ như một tên tiểu tử cưới vợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-328-hau-thu-bac-bi.html.]
"Bảo nhi , gần đây nghiên cứu chút công việc ăn nào ? Ngày tháng tuy dễ chịu, nhưng quả là vô vị!"
Đường Điềm hì hì nhả một miếng vỏ nho, bí ẩn chớp mắt, đáp: "Cậu tư cứ yên tâm, cũng nhàn rỗi vô sự. Qua một thời gian nữa, chúng theo Vương gia đến kinh đô xem thử nhé?"
"Hay quá!" Lý Lão Tứ mừng rỡ, lập tức đồng ý.
"Hồi đó nơi chúng ở gần kinh đô thật, nhưng khi trong nhà nghèo khó, chỉ lo bới móc nhét bụng, no bụng tốn hết tâm tư , can đảm đến kinh đô dạo chơi. Nay , chúng cũng mở mang tầm mắt."
" , chúng đến kinh đô, việc ăn vẫn là thứ yếu, chủ yếu là tìm một tiểu viện yên tĩnh, tinh tế, nơi dừng chân cho nhà khi kinh. Nhất là đại ca , còn kinh thi cử nữa."
"Phải, ! Xuyên ca nhi thi cử là đại sự, thể để kinh ở khách điếm , kẻ , chắc chắn sẽ lỡ việc học."
"Nếu bên ngoài kinh đô tiểu trang tử, chúng cũng mua một cái. Củi gạo dầu muối ở kinh đô đều đắt đỏ, nhà trang tử trồng rau nuôi gà vịt thì tiện hơn nhiều."
"Nếu thể mở thêm một Trạng Nguyên Lâu nữa thì quá, đậu phụ nhà ngon, ăn đến cũng thể thất bại ."
Hai cháu chuyện sôi nổi, chẳng mấy chốc "sắm sửa" một khối sản nghiệp lớn ở kinh đô.
Hai lão binh trong xe mà lòng ngứa ngáy, tuổi tác của họ lớn, nếu vì chút thương tật, tuyệt đối sẽ giải ngũ.
Giờ cơ hội kinh mở mang tầm mắt, tự nhiên cũng thử sức.
"Tiểu thư, nếu kinh, nhất định đưa chúng theo!"
" , tiểu thư, đừng thấy mất một mắt, tài dùng đao của vẫn là nhất quân! Vạn nhất đường gặp thổ phỉ, đảm bảo một đao c.h.é.m c.h.ế.t hai tên!"
"Vậy một đao c.h.é.m ba tên!"
"Ta c.h.é.m bốn tên!"
"Ta..."
Hai qua liền tranh giành , hận thể một đao diệt sạch hết thổ phỉ.
Lý Lão Tứ và Đường Điềm chọc ha hả, vội vàng cam đoan đến cũng sẽ mang theo họ, lúc mới chịu thôi...
Xe ngựa đến cổng Đường gia đại viện, thật trùng hợp, Đường Hải đang ở nhà. Hắn vẫn như cũ, ăn lấy, đột nhiên thấy trở về, còn chút ngượng ngùng.
Gia nghiệp trong nhà đều do kiếm về, trưởng chẳng giúp gì, ngược còn hưởng lợi từ gia đình...
Đường Điềm nghĩ như , nàng lật xem cái thúng nhị ca mang , bên trong chỉ màn thầu, liền : "Ta từ Mặc Trì phủ còn mang về mấy con gà , nhị ca cứ mang hết . Hai ngày nữa, gặp Vương gia. Đến lúc đó sẽ nướng thêm ít bánh thịt gửi cho ca!"
Đường Hải vui mừng đến mức mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Đa tạ !"
"Tạ cái gì chứ, ca là ca ca của mà!" Đường Điềm xua xua đôi tay nhỏ mũm mĩm, nhớ tới một chuyện: "Nhị ca, ca thanh đao nào dùng quen tay ? Ta kiếm vài nguyên liệu , rèn cho ca một thanh đao , ca xem nên lấy kiểu dáng nào mẫu thì hơn?"
Đường Hải suýt nhảy dựng lên: "Có, ! Chính là mã đao trong quân! Ta dùng quen, cưỡi ngựa vung đao là tiện nhất!"
Mã đao nặng, ưu điểm là nhẹ nhàng, vung lên vô cùng nhanh nhẹn.
Đường Điềm hiểu rõ trong lòng, đáp: "Được, nguyên liệu chắc đủ để rèn hai thanh, đến lúc đó cũng chuẩn cho Đại Xuân ca một thanh."
Nghe cũng phần, Đường Hải càng thêm vui vẻ, hớn hở xách thúng màn thầu về doanh trại.
Đường Điềm dạo qua tiệm thuốc, cùng nương và kế phụ dùng bữa, đến tiệm đậu phụ thăm Chu phu nhân, cứ thế một ngày trôi qua.