Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 320: Quả Báo Đã Đến
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:32:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thi thể của Đường Đại Dũng?
Tất cả đều sững sờ, đợi đến khi bao bố chở lưng ngựa dỡ xuống, mở miệng bao , khuôn mặt tím tái, đôi mắt tròn xoe của Đường Đại Dũng cứ thế phơi bày mắt .
Đường Hải mấp máy môi, gì đó, nhưng đôi mắt đỏ hoe.
“Đại Xuân, kẻ bỏ rơi nương và chúng , hại chúng chịu nhiều khổ sở. Ta tướng quân, bảo vệ nương bắt nạt. c.h.ế.t , trong lòng vẫn chút khó chịu...”
Đại Xuân an ủi nó thế nào, chỉ thể ôm chặt lấy của !
Vương gia thở dài trong lòng, suy nghĩ một lát hạ lệnh: “Đem t.h.i t.h.ể đốt tại chỗ, tro cốt mang về cho nhà .”
Chu tướng quân do dự một chút, cuối cùng vẫn kể chuyện Đường Lão Nhị và Đường Lão Tam phản, lén lút bán trộm quân lương.
Ngay cả Vương gia xong cũng xử lý !
Đường Đại Dũng chết, theo lý thì nên đối xử tử tế với gia đình , nhưng hai tên ngu xuẩn phạm tội lớn đến mức khiến cả nhà gặp họa.
Đáng tiếc, sai lầm là sai lầm, bất cứ ai cũng trả giá cho lầm của .
Thế là, khi ban sư trở về biên quan, Đường Lão Nhị và Đường Lão Tam đ.á.n.h gãy chân áp giải, cùng theo xe còn tro cốt của Đường Đại Dũng.
Cả quân trấn biên quan vì chiến thắng mà hân hoan, còn náo nhiệt hơn cả Tết. Các gia đình đều mang những loại rau củ, lương thực tích trữ mùa thu, gửi đến doanh trại quân đội, góp chút sức lực để khao thưởng tam quân.
Gia đình họ Đường còn mang tất cả lợn béo và gà con trong trại chăn nuôi đến doanh trại, thậm chí cả những con gà mái đang đẻ trứng.
Lý Thu Sương, Bà Chu, cùng già trẻ nhỏ trong nhà, bất cứ ai thể , đều tập trung cổng thành, ngóng chờ đại quân trở về.
Mãi mới đợi đại quân xuất hiện trong tầm mắt, đều kìm mà hò reo chạy đến chỗ đội ngũ, khi tìm thấy nhà , ôm đầu nức nở, vui vẻ nhảy cẫng lên, càng nhiều hơn là tiếng hân hoan chào đón hòa bình.
Tất nhiên, cũng mất , hoặc đau lòng vì thương tật.
Lý Thu Sương kéo lấy con trai thứ hai, nó từ đầu đến chân, thấy thằng bé ngoài việc đen và gầy , bất kỳ thương tích nào khác, nàng cũng yên tâm, nhịn giơ tay đ.á.n.h lên con trai một cái.
“Tên tiểu tử thối, nếu còn dám , xem xử lý ngươi thế nào!”
Đường Hải gãi gãi gáy, nương đ.á.n.h chút ngứa, căn bản thấy đau.
Đường Điềm hì hì nhét cho ca ca thứ hai một quả táo lớn, Đường Xuyên bước tới ôm lấy , vỗ mạnh lưng nó, cuối cùng cũng trút tảng đá nặng trĩu trong lòng nhiều ngày qua.
Bà Chu bên cạnh cũng đang véo tai Đại Xuân, mắng xối xả.
“Hay cho ngươi, tên tiểu tử thối, ngươi giỏi giang lắm nhỉ. Dám lén lút lưng lão nương mà chiến trường, ngươi quả là to gan lớn mật, quên mất mùi vị cái chổi lông gà của ?”
Đại Xuân kêu "ối giời ơi" một cách khoa trương, nhưng dám phản kháng, trong lòng nó, lão nương còn đáng sợ hơn cả quân man rợ Thiết Lặc!
Chu tướng quân định chuồn êm, nhưng thê tử túm , đành lớn tiếng cầu xin: “Nương tử, nương tử, ở đây còn nhiều lắm, nương tử giữ chút thể diện cho . Về nhà, đợi về nhà , nàng xử lý thế nào cũng !”
Bà Chu hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi điều!”
Cặp vợ chồng ngày thường vốn cãi vã, đ.á.n.h đ.ấ.m như , nhưng cũng vui vẻ trong đó, ngoài thấy cũng khỏi thầm.
Đường Hải chợt nhớ một chuyện, vội vàng với : “Nương, cha c.h.ế.t , treo cột cờ. Con đốt thành tro, bỏ xe mang về. Trên xe còn Nhị thúc và Tam thúc, họ chuyện , sẽ c.h.é.m đầu.”
Đứa trẻ chuyện ngắn gọn, nhưng thông tin đưa quá lớn.
Mọi phản ứng mất một lúc lâu mới định thần , vẫn là Đường Điềm lanh lợi nhất, hỏi: “Nhị ca, đó c.h.ế.t trận, treo cột cờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-320-qua-bao-da-den.html.]
Đường Hải đáp: “Hắn công chúa xa đó bắt , trói ngựa kéo đến chết, đó treo lên cột cờ!”
Mọi xong đều hít một lạnh, Đường Đại Dũng c.h.ế.t t.h.ả.m quá!
Đường Điềm truy hỏi: “Vậy Nhị thúc và Tam thúc chuyện gì?”
“Họ trộm lương thực đưa cho của công chúa xa, hại đói bụng trận đ.á.n.h , tổn thất mấy trăm , suýt nữa thì thua lớn! Vương gia họ sẽ c.h.é.m đầu, con mụ già đó cũng gặp xui xẻo theo!”
Đường Hải chi tiết, vẻ hả hê, rõ ràng nó cũng hận gia đình đó.
Mọi kịp gì thêm, từ đằng xa vang lên tiếng gào của Đường Lão Thái.
“Con ơi, con trai của ơi, con chết! Huhu, con bảo nương sống đây!” Đường Lão Thái ôm hũ tro cốt của Đường Đại Dũng, đến mức suýt ngất .
Người ngoài thấy cảnh tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng nhịn mà thở dài. nhận Đường Lão Thái, vội vàng thì thầm với , thế là những định tiến lên an ủi đều lùi .
Đường Kiều Kiều ban đầu cũng đỏ hoe mắt, nàng vô cùng thất vọng, vốn dĩ còn tính toán ca ca lớn lập công trở về, gia đình sẽ cần ở trong cái sân rách nát nữa, nàng cũng cần những tên côn đồ và những lão quang côn quấy rối, ngờ tất cả đều thành ảo tưởng.
Không Nhị ca và Tam ca ...
Nhị ca? Tam ca?
Nàng hét lên chói tai, ngón tay chỉ hai nửa sống nửa c.h.ế.t trong xe ngựa.
“Nương, xem... xem!”
Đường Lão Thái theo, kinh hãi đến mức suýt chút nữa ném luôn hũ tro cốt.
“Lão Nhị, Lão Tam! Các con thế?” Bà gào thét xông lên, nhưng hai binh lính chặn .
“Hai tên ăn cây táo rào cây sung , lén lút bán trộm quân lương cho bộ tộc sói, hại ăn no trận, tổn thất mấy trăm , suýt chút nữa thì đại bại! Vương gia lệnh, hai sẽ c.h.é.m đầu!
Các ngươi là nhà của chúng, cũng bắt giữ, cùng chịu tội! Nếu thức thời, hãy mau bó tay chịu trói, bằng đừng trách chúng khách khí!”
Đường Lão Thái ngây , Đường Kiều Kiều càng sợ đến mức chân mềm nhũn.
Hai binh lính cũng chẳng thèm quản họ là nữ giới, ba bốn nhát trói họ thành cái bánh chưng, ném thẳng xe ngựa.
“Các ngươi thể thế! Huhu, các ngươi thể bắt chúng ! Chúng gì cả, chúng là mà!”
“Cứu mạng, cứu mạng! Chúng oan!”
Hai con sợ phát điên, bò lổm ngổm trong xe như giòi bọ, mãi mới bò đến cạnh cửa xe mở hé, Đường Lão Thái thấy Lý Thu Sương và .
Bà xé cổ họng gào lớn: “Lý Thu Sương, tiện nhân nhà ngươi! Ngươi còn mau cứu chúng ! Đều tại ngươi, đều tại ngươi, đồ chổi! Nếu ngươi đòi ly hôn, nhà chúng đến nông nỗi !”
Đáng tiếc, mặc cho bà gào thét gì nữa, là oán hận bất mãn cũng còn quan trọng.
Xe ngựa dần xa, trở thành một vết tích hòa hợp trong đội ngũ hân hoan.
Lý Thu Sương im lặng, thần sắc chút thất thần, vì tiếc nuối Đường Đại Dũng, cũng còn lưu luyến gì nhà họ Đường, mà chỉ là chút bất ngờ với cái kết mà thôi...
Đường Điềm tiến lên nắm tay nương , hì hì : “Nương, thôi, chúng về nhà. Nhị ca ăn thịt kho tàu!”
“À? Được, !” Lý Thu Sương hồi tỉnh , một tay nắm tay con gái, một tay nắm tay con trai, bên cạnh là đại nhi tử văn nhã lịch sự, bốn một nhà nhanh hòa đám đông huyên náo về nhà...