Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 310: Cha Hèn Nhát Một Người, Mẹ Hèn Nhát Cả Đàn!

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:32:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Thu Sương ban đầu còn từ chối, vì chê bai, mà vì cảm kích cuộc sống của đều dễ dàng gì, họ hao tốn.

đó, thấy thể từ chối tấm lòng , nàng cự tuyệt nữa, vội vàng cho mua hết hàng còn của tiệm bánh.

Hễ ai mang đồ đến, nàng đều tặng một phần điểm tâm, tạm xem như là bánh hỉ.

Cứ như , qua , khí thật sự náo nhiệt và vui mừng từng .

Sáng sớm ngày hôm , bà con kéo cả nhà đến, khu vực gần Đường gia đại viện chen chúc .

Chu phu nhân ngừng việc buôn bán của tiệm bánh nhà , dẫn theo lão gia, các ca ca và tẩu tẩu đến giúp. Ngày thường họ cũng qua với nhà họ Đường, lúc cũng xa lạ gì, thấy việc gì thì việc đó, chẳng mấy chốc càng trở nên thiết hơn.

Quân trấn lớn, cảnh náo nhiệt như thế nhiều, đến giữa buổi sáng, hầu như những ai thể đến uống rượu đều đến.

Đường Lão Thái và những khác đương nhiên cũng tin. Tối qua Đường Lão Thái mắng c.h.ử.i suốt đêm ở nhà, lúc thì Lý Thu Sương gian xảo, lúc thì mắng mấy đứa cháu là lang tâm cẩu phế, nhận bà nội và cha ruột. Tóm , trong miệng thị chút lầm nào của nhà , tất cả đều là âm mưu và hãm hại của khác.

Đường Lão Nhị và Đường Lão Tam cũng than vãn theo, nhưng một cả nhà ở nhà rách nát, một què chân, nên hiển nhiên dám quá lớn tiếng, chỉ âm thầm tính toán để thơm lây.

Đường Kiều Kiều vẫn điên điên khùng khùng, thể tin rằng tình lang của nàng bỏ rơi nàng mà chạy mất. Hắn sẽ cưới nàng, sẽ đối xử với nàng cả đời...

Đường Đại Dũng thì thần du thái hư, hồi tưởng nửa đời của một cách kỹ lưỡng. Sau đó, sự hối hận như những con sâu bọ gặm nhấm trái tim từng chút một.

Thì "vinh hoa phú quý" mà hằng mong ở ngay bên cạnh, nhưng dễ dàng vứt bỏ, cưới một nữ tử ngoại tộc đáng chết.

Kết cục ngày hôm nay, là do tự chuốc lấy!

tại cam lòng đến thế?

Thấy trời còn sớm, Đường Lão Nhị và Đường Lão Tam vội vàng sửa sang quần áo lộn xộn, cố gắng vẻ tươm tất một chút để tham gia tiệc ăn mừng công danh của cháu trai lớn.

Đường Lão Thái ngăn bọn họ , thậm chí còn cố ý bốc tro đen từ đáy bếp bôi lên mặt họ.

“Dọn dẹp gì, cứ thế . Để xem, thúc thúc của Cử nhân sống khổ sở đến mức nào! Cả nhà bọn chúng chỉ hưởng phúc một , màng đến thúc thúc, bà nội và cha ruột, cho xem bộ mặt thật của bọn chúng!”

Mắt Đường Lão Nhị và Đường Lão Tam sáng lên, Đường Lão Tam thậm chí còn xắn ống quần lên, để lộ cái chân thương của .

Ngược , Đường Đại Dũng hồn, lời thì nổi giận.

“Nương, đừng gây chuyện nữa! Nếu đối xử với Thu Sương và các con quá cay nghiệt, nhà chúng ngày hôm nay! Người mà còn gây chuyện nữa, e là đến cái viện rách chúng cũng !”

“Gì cơ? Ngươi đang trách !”

Đường Lão Thái con trai cả quát mắng, lập tức cảm thấy tủi .

“Cái thứ vô lương tâm nhà ngươi, là vì ai chứ, chẳng là vì cho ngươi ! Hơn nữa, năm xưa ngươi đột nhiên dẫn một con hổ cái về, nhất quyết đòi hòa ly với Lý Thu Sương, đó cũng do ép buộc! Giờ ngươi hối hận, đều là do ngươi tự tự chịu, ngược chúng chịu khổ cùng ngươi...”

Đường Đại Dũng lời đ.â.m trúng tim đen, nhưng thể cãi với già, nên y đ.â.m đầu phòng, ngoài nữa.

Đường Lão Thái như giành chiến thắng, hùng dũng khí thế dẫn các con trai chuẩn xuất phát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-310-cha-hen-nhat-mot-nguoi-me-hen-nhat-ca-dan.html.]

Đáng tiếc, mở cổng viện , bọn họ mấy tên sai dịch chặn .

“Phủ nha đang truy nã đạo tặc, những liên quan phép rời khỏi viện, chờ đợi tra xét!”

Đường Lão Thái ngây , hỏi : “Chưa đạo tặc nào! Hơn nữa, bắt đạo tặc thì liên quan gì đến nhà chúng , chúng uống rượu mừng!”

đám sai dịch căn bản thèm để ý lời thị , kiên quyết bắt thị đóng cổng viện rách nát, rời nửa bước.

Đường Lão Thái tức điên lên, la lối: “Các ngươi là ức h.i.ế.p , dựa mà phong tỏa cửa nhà ? Cháu trai là Cử nhân, chúng uống rượu mừng, mau tránh !”

dịch cũng chẳng sợ, nhạo một tiếng: “Phong tỏa chính là nhà ngươi đấy, cứ thành thật ở trong nhà , khi nào tra xét xong sẽ thả các ngươi .”

Đường Lão Tam thấy , thò đầu xa, thấy đường vẫn qua tự do, hình như chỉ nhà giới hạn. Hắn kéo trưởng trở .

“Nương, e là đại tẩu bọn họ sợ chúng qua đó, cố ý cho chặn đấy.”

“Cái gì!” Đường Lão Thái nhắc nhở, càng thêm giận dữ thôi, bắt đầu c.h.ử.i rủa om sòm.

thị mắng c.h.ử.i thế nào cũng vô dụng, rốt cuộc vẫn thể bước chân ngoài .

Vào lúc , Vương gia dẫn theo nhiều vị tướng quân trong doanh trại đến Đường gia đại viện, nhanh chóng nghênh đón trong, sắp xếp đồ ăn thức uống nhất, rượu ngon nhất, nhất định là say về!

Thấm thoắt ba ngày trôi qua, hầu như tất cả già trẻ trong quân trấn đều ăn cơm của nhà họ Đường, và thái độ đối với gia đình cũng đổi nhiều.

Trước đây nhắc đến nhà họ Đường, thường : Chính là cái nhà bán đậu phụ đó, giờ đây là: Đại trạch viện của Cử nhân Đường!

Đừng coi thường chút đổi nhỏ , cái mang theo vài phần coi thường, cái là sự kính nể.

Sau khi dọn dẹp xong tàn cuộc, tất cả và bạn bè một chỗ uống , ăn quả tán gẫu.

Đường Xuyên bỗng nhắc đến một chuyện: “Tam nãi nãi, Nhị lão gia, cháu một việc thương lượng với hai vị. Vốn dĩ cháu chỉ chuyên tâm sách, chỉ thi đỗ công danh, rạng danh gia tộc. khi một chuyến kinh đô, chứng kiến những gia tộc hào môn đó, cháu mới tầm quan trọng của gia tộc.”

“Trong bộ Đường Gia Bảo chúng , thậm chí là cả Tái Bắc, chỉ một cháu theo con đường khoa cử quan. Dù cháu tài năng xuất chúng đến , cũng chỉ là đơn độc chiến đấu. Muốn nhà họ Đường chúng gây dựng cơ nghiệp trăm năm, cần cả gia tộc đoàn kết một lòng, phát huy sức mạnh kế thừa.”

“Hôm qua cháu cùng chuyện, quyết định trích một phần bạc từ lợi nhuận kinh doanh của gia đình, mở Đường gia tộc học, tài trợ cho con cháu trong tộc học. Nếu thi công danh thì càng , nếu thi đỗ, cũng thể hiểu rõ đạo lý, hoặc giúp ích cho việc kinh doanh của gia đình.”

“Không Tam nãi nãi và Nhị lão gia thấy thế nào?”

Đường Tam nãi nãi còn kịp bày tỏ thái độ, Lý Nhị gia gia kích động đập mạnh đùi.

“Chuyện còn cần thương lượng ? Đây là chuyện , đại hỉ sự chứ! Làng xóm khác mong con cháu học hành còn chẳng cửa, làng chúng sắp tự xây trường học ! Sau thằng nhóc nào dám chăm chỉ học hành, sẽ đ.á.n.h gãy chân nó!”

Đường Xuyên vội vàng bổ sung một câu: “Nhị lão gia, chỉ con trai mà các cô nương trong các nhà cũng thể đến trường học. Tuy các nàng thể thi quan, nhưng việc sách thể giúp hiểu rõ lẽ . Sau xuất giá, thể dạy dỗ con cái, hoặc tự mở một tiệm buôn nhỏ, thậm chí quản sự trong công việc kinh doanh của nhà cũng . Ít nhất các nàng bản lĩnh tự lập, nhà chồng cũng nể trọng, dám bắt nạt cô nương trong làng chúng !”

, đúng! Chính là lời !”

Lần đến lượt Đường Tam nãi nãi đập đùi: “Vẫn là Xuyên ca nhi nghĩ chu . Cha hèn nhát một , hèn nhát cả ổ! Có dạy dỗ, con cái chắc chắn sai . Hơn nữa, chớ nên coi thường nữ giới. Làng chúng bây giờ nhà nào nhà nấy phụ nữ đều thể gánh vác việc nhà, kiếm ít tiền!”

“Chính vì điều , khi thu hoạch mùa màng, bao nhiêu nhà ở các làng khác đến thăm hỏi, cưới con gái làng ! Sau sách học tính toán, con gái làng gả nhà thành thị cũng xứng!”

 

Loading...