Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 289: Đường đi phía trước bị chặn, điềm báo chẳng lành!

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:31:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiên hạ bữa tiệc nào tàn!

Dù Diêu Hằng và mấy nỡ đến mấy, thì vẫn thể ngăn thời khắc chia ly.

Bốn quỳ gối bên đường, dập đầu xe ngựa của Lão sư, mới dõi theo đội xe khuất dần.

Diêu Hằng thở dài, ba Ngụy Xuân trong lòng cũng hiểu rõ.

Bọn họ nỡ xa Lão sư, càng nỡ xa tuổi xuân qua . Khi Lão sư ở bên cạnh, bọn họ chỉ một phận: tử, tử sư trưởng dạy dỗ và che chở. Có thể mắc , thể đùa, thậm chí thể tranh sủng với Tiểu sư .

Lão sư rời , bọn họ trở về quan triều đình với tám trăm cái tâm cơ, là thần tử trung thành, là trụ cột mà cha và con cái trong nhà thể dựa

Cuối thu đầu đông, thời điểm chính là lúc các thương nhân viễn xứ về phương Bắc thu mua da lông và thảo dược.

Kẻ nào thực lực mạnh, tự dẫn theo hộ vệ hoặc tiêu sư thì , nhưng những độc hành hoặc kết đội hai ba thì phần hiểm nguy.

Do đó, tìm kiếm thương đội lớn theo phía , nhờ cậy sự che chở, trở thành một giải pháp tiềm năng.

Đội ngũ của Học viện Lộc Sơn trở về Tắc Bắc, khởi hành những hữu tâm dò hỏi rõ ràng.

, đội ngũ xuất phát đầy một canh giờ, thấy nhiều xe ngựa lặng lẽ bò từ các ngóc ngách rừng núi, các thôn làng, và phía hoặc đội ngũ hai ba dặm.

Chu tướng quân và những khác tình hình , bản họ là binh tướng bảo vệ sự an nguy của bách tính, trong khả năng của , tự nhiên cũng sẵn lòng tạo điều kiện thuận lợi cho những lữ hành.

xui xẻo , đội ngũ bảy tám dặm, thì phía một chiếc xe ngựa hỏng ngay giữa đường, chắn kín mít. Trừ kỵ mã , xe cộ thể qua.

Tất cả đều vô cùng tức giận. Xuất hành vốn dễ dàng, đường còn bao hiểm nguy, điều quan trọng nhất chính là điềm báo.

Mới khởi hành chặn , thực sự khiến lòng khó chịu.

Chủ nhân chiếc xe ngựa là một béo trung niên, dáng vẻ quản sự của một gia đình giàu , dẫn theo một tùy tùng và một phu xe, lo lắng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng trục xe ngựa gãy, thể sửa chữa trong chốc lát.

Đã nhịn buông lời mắng mỏ!

“Đây là nhà ai thế? Mọi thù oán gì với họ , mới khỏi nhà gây cản trở cho chúng ! Chạy ngựa xe kiểu gì thế, phía chạy lên phía gì!”

Người khác cũng phụ họa: “ , đây hại ! Thời tiết bất cứ lúc nào cũng thể đổ tuyết, còn trông mong tranh thủ thời gian lên đường nữa chứ!”

dẫn đầu, những còn càng thêm tức giận, nhất thời đường ồn ào náo nhiệt, thật khác gì chợ búa.

Chu tướng quân dẫn cưỡi ngựa đến, gã quản sự béo sợ hãi, cúi đầu chắp tay:

“Tướng quân, chúng cũng đường bình an, thực sự ngờ xe ngựa đột nhiên gãy trục. Giờ đây?”

Chu tướng quân nhíu mày, nghĩ : “Nếu thế, chiếc xe ngựa nhất thời sửa xong , đừng chặn đường nữa. Ta phái giúp các ngươi khiêng xe ngựa lề đường!”

Gã quản sự béo mặt mày khổ sở, trong lòng vạn , nhưng cũng chỉ thể theo.

Chủ mẫu trong phủ bệnh, hiện đang theo lệnh của di nương quản gia việc, tay Chủ mẫu ghen tức vì cướp mối béo bở mà động tay chân xe ngựa , nếu trùng hợp hỏng ngay đường thế .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-289-duong-di-phia-truoc-bi-chan-diem-bao-chang-lanh.html.]

Hắn vốn công việc, vững gót chân trong phủ, đưa cha , vợ con ở quê , giờ xuất sư bất lợi thế , e rằng trừng phạt là may mắn lắm !

Rất nhanh, chiếc xe ngựa hỏng đẩy lề đường, đội xe tiếp tục lên đường.

Trương Thông hiếu kỳ, dò hỏi rõ chuyện, lúc đang luyên thuyên kể cho Chủ tử .

Kỳ thi qua, Chủ tử vẫn ngày ngày sách, chẳng nghỉ ngơi đôi chút. Nếu chuyện phiếm, lẽ cũng giúp đổi mới đầu óc.

Đường Xuyên quả nhiên đặt sách xuống, chăm chú lắng , cuối cùng khi ngang qua chiếc xe ngựa hỏng, còn mở cửa sổ một chút.

Trương Thông theo thò đầu , nhớ đến chuyện cũ.

“Thời điểm còn đỡ, mới đông thôi. Ngày chúng dời tới Tắc Bắc mới khổ sở , bao cứ nghĩ sẽ c.h.ế.t đường. May mà Tứ nãi nãi che chở, về nhà chúng , ăn no mặc ấm, cuối cùng cũng sống sót tới Tắc Bắc. Giờ nghĩ , thật đúng là như !”

Đường Xuyên nghĩ một lát, căn dặn: “Ngươi với gã quản sự xe hỏng một tiếng, trưa mai chúng sẽ đến huyện Thái Lai, và sẽ dừng một buổi chiều. Ta đến thăm Huyện lệnh và Điền Sư gia!

“Nếu gã quản sự mau chóng về kinh đô đổi xe, vẫn còn kịp đuổi theo đội ngũ của chúng , cùng lên Bắc.”

Trương Thông mắt sáng lên, : “ , quả nhiên là còn kịp!”

Nói , nhảy xuống xe ngựa, Đường Hải đang cưỡi ngựa vui vẻ chạy bên cạnh, chào một tiếng, liền nhảy lên lưng ngựa về.

Gã quản sự béo đang buồn bực, đột nhiên tin , kích động đến mức suýt quỳ xuống mặt Trương Thông.

Trương Thông vội vàng đỡ , : “Là Công tử nhà nhân hậu, thấy các ngươi khó khăn. Các ngươi mau về kinh đổi xe !”

Nói , cùng Đường Hải cưỡi ngựa , bỏ gã quản sự béo cuối cùng cũng quỳ xuống dập đầu tạ ơn, vội vàng về kinh đô…

Trịnh ma ma và Dương ma ma từng rời khỏi kinh đô, đột nhiên xa, thấy lạ lẫm lo sợ. Hai đang vén cửa sổ xe bóng dáng kinh đô xa dần, trùng hợp cũng thấy cảnh tượng .

Tối đến, tìm một trấn nhỏ để nghỉ chân, hai đốt nước nóng ở bếp khách điếm, thấy Trương Thông dẫn theo một đầu bếp trẻ đang bận rộn cơm.

Trịnh ma ma hiền lành bắt chuyện: “Trương quản sự, thấy ngươi quan tâm gia đình xe hỏng , đó là quen cũ của phủ chúng ?”

Trương Thông đang băm thịt, định món trứng hấp thịt băm cho Công tử, Lưu Viện trưởng và Phong , ngon mềm mại. Nghe bà lão gọi là quản sự, vui vẻ toe toét.

“Ma ma, chỉ là thư đồng của Công tử, vẫn là quản sự .”

Trịnh ma ma càng hòa nhã hơn: “Công tử tuổi còn trẻ mà là Cử nhân , chắc chắn sẽ đề danh bảng vàng, quan trong triều! Ngươi là thư đồng của Công tử, đừng là quản sự, nếu Công tử lập phủ, ngươi chính là đại tổng quản đấy!”

Trương Thông tâng bốc đến mức vui sướng, hận thể nhảy cẫng lên. Hắn cố gắng kiềm chế sự kích động, ho khan hai tiếng, cố gắng giữ dáng vẻ lớn mà đáp.

“Đa tạ Ma ma chúc phúc! Nói đến nhà xe hỏng hôm nay, quen cũ của nhà . Trưa mai đội xe chúng sẽ đến huyện Thái Lai, nơi đó mới cố nhân của Công tử. Công tử bẩm báo với Lưu Viện trưởng , lúc đó sẽ dừng thêm một buổi chiều.

“Cũng vì lý do , Công tử thấy lo lắng vì theo kịp đội, mới bảo một tiếng. Chỉ cần họ mau chóng về kinh đô đổi xe, tối mai kịp đến huyện Thái Lai, là thể tiếp tục cùng về phương Bắc.”

“Ồ, thì là thế!” Trịnh ma ma giải đáp thắc mắc, trong lòng hiểu thấy vui vẻ.

Loading...