Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 280: Trọn vẹn Nghìn Lỗ, Nịnh Bợ Không Thủng!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:31:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng Lưu Đại học sĩ qua vài câu, lúc liền hỏi: “Lưu Viện trưởng, đây chính là quan môn tử của ngươi, đồn là tài năng nhớ như in (quá mục bất vong)? Vốn đây là thiên phú học hành trăm năm hiếm gặp, nay xuất hiện hết đến khác, quả thật đáng kinh ngạc.”
Lưu Viện trưởng vội vàng đáp lời: “Bẩm bệ hạ, Đại Tề nhân kiệt địa linh, Bệ hạ minh thần võ, tự nhiên là nhân tài xuất hiện ngừng!”
Hoàng thượng nịnh một câu, tự nhiên vui vẻ.
Đường Xuyên nữa quỳ xuống dập đầu: “Học sinh Đường Xuyên, khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Thái tử điện hạ. Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, Thái tử điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Đứng dậy , quả là một đứa trẻ !” Hoàng thượng tiện miệng khen một câu, hỏi: “Nghe gia đình các ngươi một loại ngon, mấy ngày nay lan truyền khắp kinh đô?”
Đường Xuyên cúi đầu đáp: “Dạ, Hoàng thượng. Gia đình học sinh cũng là ngẫu nhiên phát hiện một cây trong núi sâu. Muội học sinh nghịch ngợm, bảo chế biến thành , ngờ hương vị ngon, vì dâng lên mời sư phụ nếm thử. Sư phụ thích, giới thiệu cho khác, nên dần dần mới chút danh tiếng.”
Nói xong, y ngoài đại điện, Diêu Hằng lập tức hiệu cho tiểu thái giám mang chiếc hộp nhỏ đựng lên.
Đường Xuyên quỳ xuống, dâng hộp lên: “Trà dại thô kệch, nếu Hoàng thượng chê, xin mời nếm thử và thưởng thức.”
“Tốt,” Hoàng thượng gật đầu, “Vậy hãy để trẫm nếm thử hương vị loại mới ?”
Lập tức Tổng quản thái giám nhanh nhẹn nhận lấy chiếc hộp, xuống pha .
Diêu Hằng lo lắng lẫn lộn, bèn theo Tổng quản thái giám xuống , quả nhiên, chốc lát hai ấm mang lên.
Nửa chén Tuyết Thanh miệng, Hoàng thượng và Thái tử thấy khá hài lòng, đợi đến khi Tuyết Đỉnh Tiên Nha uống, hai cha con kinh ngạc.
“Hèn chi cả kinh đô ca tụng, hương vị quả thật .” Thái tử là đầu tiên mở lời khen ngợi.
Lưu Viện trưởng đáp: “Có lẽ do cây mọc trong băng tuyết, nên hương lạnh lẽo, thích hợp để uống một chén khi sách mệt mỏi, tỉnh táo và sảng khoái tinh thần. vì chỉ một cây , sản lượng thực sự quá thấp. Loại Tuyết Đỉnh Tiên Nha , một năm cũng chỉ sản xuất hai cân.”
Đường Xuyên quỳ xuống, tiếp lời: “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Tuyết Đỉnh Tiên Nha học sinh dâng lên hôm nay chỉ một cân. Xin tha tội cho sự keo kiệt của học sinh!”
Hoàng thượng và Thái tử đều bật , Thái tử thậm chí còn đích đỡ y dậy, an ủi: “Ngươi cần sợ hãi như , Phụ hoàng giàu khắp bốn bể, dù yêu thích loại cũng sẽ chiếm đoạt hết. Dù , ngươi còn phụ mẫu sư trưởng cần hiếu kính. Hơn nữa, thời tiết đổi vô thường, là quý thai nghén trong băng tuyết, thể hiện hữu giữa nhân gian là điều .”
Hoàng thượng cũng chậm rãi nhấp , thở một dài.
“ như Thái tử , loại quý hiếm quả thật linh khí Trời Đất thai nghén, vô cùng khó .”
Lưu Đại học sĩ vuốt chòm râu bạc, chen phụ họa: “Quả thực là ngon, chỉ là tên gọi . Chi bằng Hoàng thượng ban cho một cái tên, danh của Đại Tề chúng sẽ thêm một vị trí. Truyền lưu hậu thế, cũng là một giai thoại .”
Truyền lưu hậu thế?
Bốn chữ quả thật đúng tâm ý Hoàng thượng. Ngài suy nghĩ một lát, liền : “Nếu là linh do băng tuyết thai nghén, chi bằng gọi là Tuyết Linh. Còn Tuyết Thanh , đổi thành Hàn Vụ .”
“Tạ Hoàng thượng ban tên!” Đường Xuyên vội vàng tạ ơn, tuy y cảm thấy tên mới còn bằng cái tên đặt, nhưng Kim Khẩu Ngọc Ngôn (Lời vàng ý ngọc) ban tên, nhà y sẽ còn là dại nữa!
Nói một cách phàm tục, gia đình y thậm chí cần ăn trồng trọt, chỉ dựa bán cũng thể trở thành nhất phú hào Tắc Bắc!
Lưu Đại học sĩ tự thấy gần thành công việc, liền với giọng của bậc trưởng bối dặn dò Đường Xuyên một câu.
“Đừng phụ lòng Hoàng thượng ban ơn, Hương thí nhất định thi . Tuy lãng phí, nhưng ngươi thể mang theo một ít Tuyết Linh để tỉnh thần, tranh thủ đoạt một Án thủ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-280-tron-ven-nghin-lo-ninh-bo-khong-thung.html.]
“Đứa trẻ là Án thủ Viện thí ở Tắc Bắc ?”
Người giám khảo Hương thí chính là Thái tử đảm nhiệm, liền hỏi một câu.
Thế là, Đường Xuyên kiểm tra vài câu công việc học hành, thể hiện chút tài năng quá mục bất vong, khiến Hoàng thượng và Thái tử vô cùng kinh ngạc.
Nhân tài xuất hiện ngừng là điều mà bất kỳ vị Đế vương nào cũng thấy.
điều bất ngờ lớn hơn vẫn còn ở phía .
Lưu Viện trưởng lo lắng Hoàng thượng mệt mỏi, chớp lấy cơ hội ngắt lời: “Hoàng thượng, Tuyết Linh hôm nay thực chỉ là viên gạch để dẫn dụ viên ngọc, viên ngọc thực sự vẫn còn ở ngoài đưa .”
Hoàng thượng đang hứng thú, liền : “Mấy năm gặp, Viện trưởng thêm chút hồn nhiên trẻ thơ, còn cách giữ bí mật.”
Thái tử cũng : “Còn thứ gì hơn cả Tuyết Linh ?”
Ngay cả Lưu Đại học sĩ cũng thấy tò mò, nhà họ Đường quả thực chút thủ đoạn, Tuyết Nhiễm Mai và Tuyết Linh đủ kinh diễm , ngờ còn giấu bảo bối hơn nữa ?
Diêu Hằng quen truyền lời, y ngoài cửa, đích giúp tiểu thái giám khiêng hai cái vại lớn .
Mọi qua, đều thấy nghi hoặc.
Hai cái vại gốm thấp, một cái trồng bốn cây trồng cao lớn, cao bằng lúa cao lương, cây thô hơn một chút, lá rộng bằng bàn tay, giữa lưng cây mọc một bắp dài bằng cánh tay trẻ con, bọc trong từng lớp lá...
Cái vại gốm còn thì bề mặt là mấy cây trồng nửa khô héo cuốn , lộn xộn, thực sự là thứ gì.
Lưu Viện trưởng đẩy Đường Xuyên, Đường Xuyên hít một sâu, tiến lên giải thích cho .
“Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, gia đình học sinh vốn ở gần Thái Lai, mùa đông năm ngoái khi theo hộ quân di cư đến Tắc Bắc, một thành mua lương thực và vật dụng, tiểu học sinh mềm lòng, thu thập t.h.i t.h.ể và an táng cho một ăn xin c.h.ế.t cóng phố. Người ăn xin là một thư sinh sa cơ lỡ vận, thường xuyên lẩm bẩm rằng y tìm thấy loại lương thực mới sản lượng cao trong núi, nhưng ai tin.
“Muội học sinh tò mò, bèn mang theo hai túi hạt giống lương thực mới mà ăn xin để . Mùa xuân năm nay gieo trồng ở ruộng đất ngoài quân trấn, ngờ hai loại cây trồng ngày càng phát triển kỳ lạ, sản lượng quả thật tệ.
“Người nhà mạo hiểm nếm thử, thấy ngon hơn lương thực thông thường nhiều. Lần kinh, học sinh cả gan thỉnh cầu Viện trưởng giúp mang tới, mời Hoàng thượng và Thái tử điện hạ xem xét, nếu thể phổ biến, lẽ Đại Tề chúng sẽ còn nạn đói nữa.”
Nói xong, y đợi Hoàng thượng và Thái tử lệnh, tiến lên giơ tay, "rắc" một tiếng bẻ xuống một bắp ngô, ba, bốn bóc hết lớp vỏ ngoài, để lộ bắp ngô vàng óng ánh bên trong, dùng hai tay dâng lên Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, thứ nhà chúng học sinh gọi là Ngọc Mễ (Ngô/Bắp). Hạt Ngọc Mễ xát xuống, nghiền thành vụn thể nấu cháo, hoặc nghiền thành bột, thể bánh dẹt, hấp bánh phát tài, thơm ngọt no bụng. Lõi ngô ở giữa thể dùng để đốt lửa, cây ngô còn thể dùng để nuôi trâu ngựa. Có thể , Ngọc Mễ đều là bảo vật, đều thể ăn và dùng .”
Hoàng thượng vô thức nhận lấy bắp ngô, nặng trịch ngoài dự đoán. Từng hạt ngô xếp hàng thẳng tắp, quả thật tinh oánh như kim ngọc.
“Thứ thật sự thể ăn ? So với cao lương và lúa cốc quả thật nặng hơn nhiều...”
Thái tử điện hạ kìm , nhưng tiện giật đồ trong tay Phụ hoàng, liền xắn tay áo, đích "rắc" một tiếng bẻ xuống một bắp.
Lưu Đại học sĩ cũng mắt sáng rực, lén lút theo Thái tử, cũng bẻ một bắp!
Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn duy nhất một bắp ngô may mắn còn sót .