Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 272: Vô Sự Hiến Ân Cần

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:30:10
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần giữa trưa, trong Hậu cần doanh, bận rộn thành một mớ. Cơm nước cho mấy vạn , cần đến mấy trăm đầu bếp, bếp lớn tới một trăm miệng, cùng đun nước nấu cơm hầm canh, khí thế quả thật kinh .

Đường Điềm một cái ghế đẩu nhỏ ở góc phòng nhặt rau, Ngũ thím thắt tạp dề, vung thìa, ước gì mọc thêm tám tay để cùng .

Trên hai cái bếp nhỏ tạm thời mượn, một nồi đang ninh cháo ngô to, đặt lồng hấp bánh ngô phát. Nồi còn múc món sườn hầm khoai tây, chuẩn xào món khoai tây thái sợi chua cay.

Hai binh bên miệng bếp giúp đốt lửa, tay mỗi cầm một cây quẩy chiên giòn ăn ngon lành.

Một trong hai binh trẻ tuổi đang với Ngũ thím.

“Ngũ thím, thường xuyên đến, cũng ăn ké vài bữa ngon! Cái quẩy thơm quá, mấy năm ăn!”

Thân binh cũng khen ngợi, “ thế, thím mở tiệm ở trấn, nhất định sẽ đến ủng hộ.”

Ngũ thím dỗ dành, rạng rỡ, liên tục , “Muốn ăn thì cứ , đồ quý giá gì ! Sau cả Đường Bảo nhi giao đậu phụ, cứ bảo tiện đường mang thêm cho các ngươi vài cây.”

Hai binh thấy vui vẻ, nhưng cũng ngại.

Tuy những năm đói kém qua, nhưng cuộc sống của các gia đình vẫn khá giả. Chiên quẩy, nào là bột mì mịn, nào là dầu ăn, thực sự hề rẻ.

Đường Điềm ở bên cạnh tiếp lời, “Vài ngày nữa là đến Trung Thu , nhà chúng định nướng bánh trung thu, nhưng nào là nhân nào là bột mì thật phiền phức, chi bằng đổi sang chiên quẩy luôn. Các thúc thúc ở Hậu cần doanh bình thường ít chăm sóc gia đình chúng , đến lúc đó sẽ gửi thêm một ít qua, coi như là quà tạ lễ.”

,” Ngũ thím lập tức phụ họa, “Ý đấy, cái thứ bánh trung thu là đồ phương Nam thích ăn, dân chúng đất Tái Bắc chúng vẫn thích những món ăn thực tế hơn.”

Bốn việc náo nhiệt, bên Vương gia mới từ bãi tập trở về, Thị vệ Thống lĩnh tiến lên giúp cởi bỏ áo giáp, báo cáo.

“Vương gia, tiểu nha đầu nhà họ Đường đến, cho Vương gia chút đồ ăn ngon, lúc nãy còn gây náo loạn đòi cho hai vệ giúp nàng đốt lửa đấy.”

Vương gia nhướng mày, kìm .

“Nha đầu thật là thông minh! Nàng nào thiếu đốt lửa, đây là lo lắng kẻ đổ oan nàng hạ độc, nên cố ý tránh hiềm nghi thôi.”

Nói xong, hỏi, “Nhà bọn chúng chuyện gì , nếu nha đầu chạy đến hiến ân cần?”

Thị vệ Thống lĩnh , “Vương gia minh, nhà bọn họ tối qua quả thật xảy một chuyện. Nghe hai tên trộm chạy ruộng, bẻ mấy bắp ngô, bắt quả tang và treo lên cây .”

Vương gia lập tức ngưng , , “Ta còn tưởng thể đợi thêm vài ngày, ngờ nhịn .”

Thị vệ Thống lĩnh đáp, “Hôm thuận đường qua, từ xa, những cây ngô đó thật sự quá bắt mắt, quá đáng mừng. Không trách ngoài nhòm ngó, luôn chiếm chút lợi lộc.”

Vương gia suy nghĩ một lát, dặn dò, “Lưu Viện trưởng rõ sự lợi hại cho . Nếu ngô và khoai tây quả thật như lời , đây chính là sự trợ giúp lớn lao trời cho đối với biên quân chúng ! Cho dù triều đình động lòng, cũng cái dũng khí để lập tức phổ biến.

“Chờ biên quân chúng trồng một năm, thực sự thấy sản lượng cao và chịu lạnh chịu ngập úng, thực sự thể giúp đỡ dân Đại Tề ấm no, lúc đó những kẻ trong triều đình mới bắt đầu tranh giành. Và năm nay chính là cơ hội của chúng ! Sau còn Binh Bộ thắt cổ, còn chịu sự kiềm chế của những kẻ ăn hại vô dụng , tất cả đều trông !

“Ngươi chọn hai trăm hảo thủ, ngày đêm đóng giữ trong ruộng đất nhà họ Đường, cho đến mùa thu hoạch. Ngô và khoai tây để sót một hạt nào, tất cả đều chuyển về doanh trại.”

Thị vệ Thống lĩnh thấy kích động, vội vàng đáp, “Vâng, Vương gia cứ yên tâm, sẽ sắp xếp ngay.”

Nói xong, xuống.

Không lâu , khi , phía theo Đường Điềm đang hì hì, cùng với hai vệ xách hộp thức ăn.

Bàn việc xử lý công văn của Vương gia dọn dẹp, nhanh chóng bày biện tất cả những món ăn mới lạ.

Vương gia rửa tay, kéo Đường Điềm xuống, , “Tiểu nha đầu, hôm nay chạy đến doanh trại chơi? Những món đều do con ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-272-vo-su-hien-an-can.html.]

“Phải , Vương gia, đây là lương thực mới mà gia đình trồng, đặc biệt chế biến thành cơm canh, kính mời ngài nếm thử mùi vị.”

Vương gia cũng khách khí, cầm đũa lên liền bắt đầu ăn.

Cháo hạt ngô vàng óng vẻ thô ráp, nhưng vì nấu kỹ một canh giờ nên dễ nhai, mang theo vị ngọt ngào mềm dẻo đặc trưng.

Bánh Phát Cao cắt thành miếng bàn tay, lớn nhưng khi véo cực kỳ xốp mềm, còn ngon hơn cả bánh màn thầu.

Khoai tây hầm sườn heo bẻ thành từng khối nhỏ, thấm đẫm mùi thịt, ăn bùi bùi, quả thực ngay cả lão thái thái rụng hết răng cũng thể chén sạch một bát lớn.

Khoai tây thái sợi kết cấu giòn tan, chua chua cay cay, kích thích vị giác.

Cuối cùng là một đĩa khoai tây nghiền lớn, rưới thịt băm, khuấy sền sệt, dùng muỗng múc một ngụm lớn, mềm mịn đậm đà vị mặn...

Vương gia từng đoán hương vị của ngô và khoai tây, nhưng trong suy nghĩ của ngài, ngô đại khái giống như lúa cao lương, còn khoai tây cơ bản là vị củ cải.

khoảnh khắc , ngài suy nghĩ cho đảo lộn!

Ngô so với cao lương quả thực ngon hơn gấp trăm . Bánh cao lương cứng đơ, thể thơm mềm như bánh Phát Cao .

Lại còn khoai tây, tuyệt đối là thứ giúp no bụng, no hơn bất kỳ loại rau củ lương thực nào mà Đại Tề hiện đang !

Ngài nghĩ ăn, nửa bữa ăn hề mở miệng.

Đường Điềm cũng giục, híp mắt theo ăn, thậm chí còn dùng Phát Cao kẹp thịt sườn heo, ăn đến mức mày mặt rạng rỡ!

Đợi đến khi Vương gia ăn no, hồi thần , thấy tiểu nha đầu tự nhiên thoải mái, khỏi bật .

“Tiểu nha đầu thông minh, ăn xong thì về . Yên tâm, nhân lực chuẩn xong, con cần lo lắng kẻ nào còn nhòm ngó lương thực mới của nhà con nữa. khi thu hoạch, tất cả thứ đều đưa đến doanh trại. Không tham lam, mà là thứ đặt ở nhà con, dễ rước họa !”

“Đa tạ Vương gia bá bá!”

Kết quả , Đường Điềm sớm đoán .

Nàng bắt đầu mưu tính trồng khoai tây và ngô vì gia đình , mà là vì những bá tánh đáng thương đang cố gắng sinh tồn trong thiên tai, buộc bán con bán cái.

Đương nhiên, nếu gia đình nàng cũng hưởng lợi từ đó thì là nhất!

Một bữa trưa, một già một trẻ ăn uống vui vẻ.

Khi mặt trời ngả về tây, xe ngựa nhà họ Đường về, phía liền hai trăm binh theo, ai nấy đều đeo đao ngang lưng, oai phong lẫm liệt.

Còn cây lớn cửa nhà họ Đường, hai tên tiểu tặc cũng chịu nổi nữa, chúng đói khát, m.á.u huyết dồn ngược lên đầu choáng váng, chỉ còn liên tục cầu xin tha thứ.

“Oa oa, cứu mạng, chúng sai ! Chúng cố ý đến trộm đồ, là cho bạc, sai chúng đến ăn trộm!”

, đúng! Các ngươi tìm đó , tất cả đều là xúi giục. Chúng sai , chúng sẽ dám nữa!”

Dân làng lân cận xem náo nhiệt hồi lâu, tin tức tự nhiên cũng truyền đến nhà hai tên .

Thế là, một lão thái thái gầy gò dắt theo một đứa nhóc mũi dãi, là đầu tiên tìm đến.

Ngay đó, hai vợ chồng tầm bốn mươi tuổi cũng lảo đảo chạy đến lóc gào thét.

Loading...