Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 266: Tương tự cố nhân tìm đến
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:30:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi ăn uống no nê, Đường Hải và mấy đứa trẻ giúp Trương Thông dọn dẹp bàn, mang lên một ấm nước mật bách hoa.
Lưu Viện trưởng, Phong và Chu tướng quân mỗi chia một ly, tiếp tục thưởng thức sự ấm áp và ngọt ngào.
Lưu Viện trưởng vẫn quên hỏi mấy đứa tiểu tử: “Các con cũng đây uống , nước mật giúp ngủ ngon, đêm nay sẽ một giấc ngủ sâu.”
mấy đứa tiểu tử Đường Hải hì hì lấy một quả táo đỏ lớn, c.ắ.n rôm rốp một miếng.
“Viện trưởng gia gia, bọn con uống nước mật, bọn con ăn táo. Muội , mỗi ngày một quả táo, thầy t.h.u.ố.c tránh xa con.”
Mọi đều bật .
“Mấy tiểu tử thật hưởng phúc!”
“ , lẽ thật xuôi tai.”
“Quả táo trông tệ, cũng là mang theo từ nhà ? Gia đình các con thật sự chuẩn chu đáo cho chuyến .”
Trương Thông thấy , vội vàng lục hành lý.
Vì đường khó khăn, những loại trái cây dễ hỏng và va chạm như đào và dâu tây đều thành trái cây sên đường, vẫn từng lấy . Tối nay thể đem nếm thử.
Quả nhiên, trái cây sên đường nhận lời khen ngợi nhất trí từ .
Lưu Viện trưởng thậm chí còn dặn dò Đường Xuyên: “Nếu mang theo nhiều trái cây sên đường, hãy giữ hai hũ. Một vị Đại học sĩ chúng cần bái phỏng khi kinh, đặc biệt thích ăn đồ ngọt. Đến lúc đó dùng quà tặng kèm, nhất định sẽ ưa chuộng.”
Không đợi Đường Xuyên sai bảo, Trương Thông nhanh nhẹn chạy khóa tất cả trái cây sên đường rương, sợ mấy đứa tiểu tử nghịch ngợm tham ăn, lén ăn hết mất...
Nói chuyện thêm một lát, những thấm mệt đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Đường Xuyên nỡ để ngủ nền đất, bèn gọi Đường Hải và Tam Thu (đứa nhỏ tuổi nhất) đến chen chúc chung với trong khoang xe ngựa giường . Còn Đại Ngõa và Nhị Hạ thì ngủ cùng cha của chúng.
May mắn , khoang xe khá rộng rãi. Đường Hải và Tam Thu ngủ ở giữa, Trương Thông gần cửa, Đường Xuyên vẫn đốt đèn dầu, sách đến nửa đêm.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên cửa sổ xe, những binh tuần tra ngang qua thấy rõ ràng, khỏi cảm thấy khâm phục.
Trên đời thiên tài sinh thứ, chẳng qua là chút thiên phú cao hơn, cộng thêm một nghìn phần trăm sự chăm chỉ và nỗ lực mà thôi!
Nửa đêm, ngọn đèn cuối cùng cũng tắt. Sau đó, đợi trời sáng hẳn, đèn dầu thắp lên...
Cứ như thế, đoàn xe hành trình ban ngày, nghỉ ngơi ban đêm, gặp thị trấn thì sửa sang mua sắm, gặp nơi hoang vu thì cắm trại ngoài trời. Cuối cùng, ngày thứ hai mươi hai, họ đến huyện Thái Lai gần kinh đô. Mọi đều thở phào nhẹ nhõm, chuẩn dừng một ngày để chỉnh đốn.
Đường Xuyên báo cáo Lưu Viện trưởng, đó dẫn theo Đường Hải, theo là Vương Triều và Mã Hán, cùng thăm cửa hàng tạp hóa của Liêu chưởng quỹ.
Theo lý mà , đầu tiên nên gặp là Điền sư gia ở nha môn huyện, nhưng nếu sư gia Đường Xuyên bái Viện trưởng Lộc Sơn thầy, và đang theo thầy kinh, e rằng ông nhất định sẽ báo cho huyện lệnh lão gia, mời Viện trưởng dự tiệc.
Viện trưởng vốn dĩ giữ kín hành trình, hiển nhiên chịu nổi sự xã giao phiền phức, sợ yến tiệc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Đường Xuyên đành từ bỏ ý định, dự định khi trở về sẽ gửi một phần lễ vật, hoặc sẽ đến bái phỏng riêng.
Việc kinh doanh của tiệm tạp hóa vẫn , buôn bán chân thật, hàng hóa đầy đủ và chất lượng , đó là chìa khóa để ăn phát đạt.
Tiểu nhị đang tiếp đãi hai phụ nữ nông thôn, một mua dầu đèn, một mua muối.
Liêu chưởng quỹ quầy gảy bàn tính, chợt thấy nhiều bước từ ngoài cửa, lão liền tươi đón khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-266-tuong-tu-co-nhan-tim-den.html.]
“Ôi chao, quý khách, cần tiểu lão nhi phục vụ điều gì ?”
Đường Xuyên hành lễ với lão, : “Liêu bá phụ, lâu gặp, gần đây khỏe ?”
Lão Liêu gọi là bá phụ vẫn còn ngơ ngác.
Vị công tử quý giá mắt mặc một trường sam gấm vóc màu xanh ngọc, tóc đen búi cao, cài trâm ngọc bích, trông vô cùng thanh tuấn, ôn hòa nhã nhặn, khiến cảm thấy vô cùng thiết.
Đây là quý công tử nhà ai, một thư sinh phong lưu?
Sao lão nhất thời nhớ ?
Không đợi lão Liêu mở lời, Đường Hải cũng tiến lên, chất phác chào hỏi: “Liêu bá phụ, nhận bọn ?”
Mắt lão Liêu mở to hơn nữa, vị công tử quý giá còn nhận , xuất hiện thêm một tiểu tử vạm vỡ đầu hổ nữa?
Vẫn là tiểu nhị trẻ tuổi, trí nhớ hơn, gần như chạy đến mặt, kéo chưởng quỹ lắc loạn.
“Chưởng quỹ, chưởng quỹ! Là nhà họ Đường, ca ca của cô nương nhà họ Đường! Không đúng, là, là bán giấy!”
Lão chưởng quỹ như ai đ.á.n.h mạnh đầu, ký ức nhanh chóng trở , giọng kinh ngạc đổi hẳn.
“Ôi chao, thật là tiểu ca ca nhà họ Đường!”
Lão nắm lấy tay Đường Xuyên và Đường Hải, gì đó, nhưng cảm thấy chút mạo phạm. Dù thì hai tiểu tử mặt , còn dáng vẻ nghèo khó trong ký ức, giờ thế nào cũng thấy phú quý đầy ...
Đường Xuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y Liêu chưởng quỹ, : “Liêu bá phụ, mẫu và , cùng với tộc nhân đều nhớ , và cũng cảm ơn sự giúp đỡ của khi xưa. Tình cờ bọn kinh ngang qua đây, nên đặc biệt ghé thăm.”
“Ây, , !” Liêu chưởng quỹ bớt vẻ xa lạ, vội vàng sắp xếp mời họ hậu viện.
“Đi, , trong uống , chuyện gì cứ từ từ .”
Không cần lão dặn dò, tiểu nhị tự động tiếp quản công việc.
Hai phụ nữ nông thôn vốn mua xong đồ, nhưng thấy hai em Đường Xuyên quá xuất sắc, còn hai tùy tùng hung hãn kèm, họ kìm tò mò, lưu luyến , hỏi thăm tin tức tiểu nhị.
Tiểu nhị cũng nhiều, nhưng cũng giấu giếm.
“Hai vị... công tử , ban đầu sống ở Đường Gia Bảo phía Nam, đó di dời đến Tái Bắc. Không rõ vì lý do gì ngang qua đây, đây nhà họ mua nhiều đồ ở tiệm chúng , quen với chưởng quỹ, nên đặc biệt ghé thăm.”
Hai phụ nữ gật đầu: “Thì là thế, thật là chuyện . Nhìn thấy hai công tử ăn mặc tệ, chắc là cuộc sống gia đình khá hơn nhiều.”
Trong lòng tiểu nhị cũng tò mò như kiến bò, quá rõ sự khốn khó đây của gia đình họ Đường, càng hai con góa phụ nhà họ thế nào mà sống cuộc sống giàu sang.
Thế là, hiếm khi mở lời đuổi khách, lấy một ít kim chỉ giá rẻ, tiễn hai phụ nữ đóng cửa tiệm, chạy giúp đun , tiện thể ngóng chuyện.
Trong hậu viện, Liêu chưởng quỹ cũng nhắc đến những chuyện , hỏi: “Đường công tử, khi đó nhà các con theo quân hộ di cư đến Tái Bắc, lo lắng chết. Trên đường gió tuyết lớn, trời quá lạnh. Sau đó tìm mấy thương đội hỏi thăm, còn chuột c.ắ.n mắc bệnh, nhà và dân làng các con thế nào?”
Đường Xuyên nhớ thời gian đó, ánh mắt cũng trở nên tối sầm: “Đã để Liêu bá phụ bận lòng. Đường quả thực hiểm ác, trong thôn vài qua đời, các thôn khác thương vong càng nhiều, may mắn là gia đình bình an vô sự. Đó là nhờ phúc Liêu bá phụ giúp đỡ chuẩn lương thực và y phục dày dặn, nếu e rằng gia đình cũng khó lòng bảo .”
Hắn hiệu cho Vương Triều dâng lên một phần tạ lễ, : “Liêu bá phụ, cả gia đình đều ơn sự giúp đỡ của . Đây là món quà do nương và tự tay chuẩn , xin nhận cho.”
Liêu chưởng quỹ hết sức xua tay, kiên quyết nhận.
“Không , , lúc đó chúng ăn buôn bán, chỉ tiện tay giúp chuẩn chút vật dụng, đáng để gia đình các con bận tâm đến thế.”