Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 265: Trên đường
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:30:02
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Viện trưởng thể gì vị sư , bèn cất bàn cờ và quân cờ, nhận lấy một bát cháo Bát Bảo.
Lưu Bá ngoài truyền tin, để hai vị lão từ từ dùng bữa.
Gạo nếp ngon, gạo tẻ ngon, cùng với đậu đỏ, đậu xanh, đậu phộng, táo đỏ, kỷ tử, long nhãn khô, v.v., nấu bao lâu, ăn miệng mềm dẻo ngọt thơm, từ cổ họng thẳng xuống bụng, dường như đều ấm áp, dễ chịu.
“Cẩu Thặng đứa trẻ thật chu đáo, chăm sóc Đường Xuyên tâm.” Lưu Viện trưởng nhịn khen một câu, khiến Phong gật đầu, tiện miệng đáp, “Chỉ là cái tên tệ quá, chi bằng đặt cho một cái đại danh . Sau theo Đường Xuyên bên , gọi cũng giữ thể diện hơn.”
Lưu Viện trưởng suy nghĩ một chút, , “Hắn vốn họ Trương ? Chi bằng thêm chữ Thông, như thế nào?”
“Trương Thông? Không tồi, vẻ lanh lợi.” Phong lấp lửng đáp, tự thêm cho một bát cháo Bát Bảo nữa.
Lưu Bá truyền tin cho Chu Tướng quân trở về, đưa Cẩu Thặng đến lấy nồi đất.
Cẩu Thặng híp mắt hành lễ, , “Viện trưởng, Phong , công tử nhà tối nay ngủ ngoài trời, nên dặn đến bẩm báo một tiếng, cần Lưu Bá chuẩn bữa tối. Tiểu thư nhà đó chuẩn nhiều thức ăn, tối nay nếu hai vị chê, thì hãy cùng dùng bữa với công tử nhà .”
Suốt chặng đường , vốn là ăn uống riêng, trọ ở khách điếm cũng ở phòng riêng, đặc biệt là phía thư viện, ngoài Đường Xuyên, còn bốn năm học tử cùng tiến kinh thi cử.
Hoàn cảnh gia đình mỗi khác , đương nhiên tiện hòa lẫn .
các học tử đều kính trọng , ăn món ngon, đều sẽ gửi tặng một phần.
Tuy nhiên, so với những khác, Đường Xuyên là chăm sóc hai vị lão nhiều nhất. Ví dụ như nước pha của hai vị đều do Trương Thông tự tay đun nóng và mang tới mỗi ngày, các loại đồ ăn nhẹ và bánh ngọt hoa quả cũng ngớt.
Vào những lúc ngủ ngoài trời thế , Đường Xuyên mời hai vị lão cùng dùng bữa tối cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lưu Viện trưởng gì, Phong lão đồng ý, kéo Cẩu Thặng , “Tiểu tử, Viện trưởng đặt cho ngươi một cái đại danh, ngươi ?”
Cẩu Thặng sững sờ một chút, "phịch" một tiếng quỳ xuống, vui vẻ reo lên, “Muốn, đương nhiên . Cảm ơn Viện trưởng ban tên!”
Lưu Viện trưởng đỡ dậy, , “Ngươi là một đứa trẻ trung thành chăm chỉ, tiện nhắc đến, liền đặt cho ngươi chữ ‘Thông’, gọi là Trương Thông, ?”
“Tốt, ! Sau gọi là Trương Thông !” Cẩu Thặng vui mừng đến mức chỉ nhảy cẫng lên.
Lưu Viện trưởng vỗ vai , “Đi , chăm sóc cho công tử nhà ngươi, tương lai ngươi sẽ sai.”
“Cảm ơn Viện trưởng!” Cẩu Thặng nhảy xuống xe chạy mất, quên cả cầm nồi đất.
Cánh cửa xe kịp khép một luồng gió lùa , mang theo tiếng reo hò vui vẻ của , “Công tử, Công tử! Ta tên , tên là Trương Thông!”
Phong lão ha hả, đoán mò, “Tiểu nha đầu quỷ linh tinh nhà họ Đường chắc chắn chuẩn ít thứ, suốt chặng đường đồ ngon cứ tầng tầng lớp lớp xuất hiện. Không tối nay ăn món gì đây?”
Lưu Viện trưởng lắc đầu, bày bàn cờ ...
Chu Tướng quân mang theo hai binh lính đưa thư thường xuyên kinh đô, họ cực kỳ quen thuộc với các thành trấn và sông núi dọc đường.
Tối nay kịp đến huyện thành nghỉ ngơi, nhưng cũng nhanh chóng tìm thấy một ngôi miếu đổ nát chân ngọn núi hoang cách đường cái hai dặm.
Ngôi miếu hoang bỏ phế từ lâu, nhưng năm xưa nhất định từng huy hoàng, khói hương nghi ngút. Có hai sân , ngoài vài bức tường đổ, những căn nhà còn vẫn khá nguyên vẹn. Không thể ở lâu, nhưng dùng để tránh mưa tạm thời thì thể đảm đương.
Chu Tướng quân dẫn kiểm tra kỹ lưỡng ngôi miếu hoang, đó bố trí nhân lực tuần tra, liền đóng quân.
Các cỗ mã xa đều lùa sân trong, ngựa tháo yên cho nghỉ ngơi.
Binh lính dọn dẹp cái giếng nước ở góc sân sạch sẽ, chất lượng nước .
Chu Tướng quân gọi Đường Hải và Đại Xuân cùng mấy tiểu tử khác tham gia việc cho ngựa ăn, một là để bồi dưỡng sự thiết và ăn ý giữa chiến mã và bọn chúng, hai là để rèn luyện khả năng thực hành.
Mấy đứa tiểu tử ban đầu vì ngoài mà hưng phấn chịu nổi, nhưng cưỡi ngựa chạy cả ngày, tối về chân đau nhức nổi, sang ngày thứ hai vẫn Chu Tướng quân nhẫn tâm ném lên lưng ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-265-tren-duong.html.]
Cứ như , mấy ngày trôi qua, cuối cùng bọn chúng cũng quen với cuộc sống lưng ngựa. Giờ đây chỉ thể điều khiển ngựa thuần thục, mà còn yêu thích cái cảm giác như gió về như mây .
Những binh lính khác cũng nhàn rỗi, tìm một ít củi khô ở điện và điện để nhóm lửa, bắc nồi lớn lên, bắt đầu bữa tối.
Cẩu Thặng, , Trương Thông và Lưu Bá ôm hai vò rượu lớn , gọi Chu Tướng quân.
“Chu Tướng quân, công tử nhà mời ngài và các thiếu gia cùng dùng bữa. Ngoài , hai vò hồng thiêu nhục là do tiểu thư nhà mang theo, nhờ các đại ca nấu ăn cùng hầm rau, ấm bụng !”
Hồng thiêu nhục (Thịt kho đỏ)?!
Chưa đợi Chu Tướng quân đáp lời, những binh lính thấy động tĩnh reo hò lên.
“Ôi chao, tối nay thịt ăn !”
“Hồng thiêu nhục? Chẳng trách đường ngang xe ngựa, cứ ngửi thấy mùi thịt!”
“Ha ha, ngươi đúng là cái mũi chó!”
Chu Tướng quân phất tay, hiệu cho binh lính nhận lấy hai vò, dặn dò, “Lát nữa thái thêm cải trắng, nấu nhiều một chút, đều ăn no. Tối nay giữ tinh thần tuần tra, đừng để phụ lòng món hồng thiêu nhục !”
“Rõ , Tướng quân!”
“Tướng quân cứ yên lòng!”
Các binh lính bảy mồm tám lưỡi đáp lời, vui vẻ nấu ăn.
Rất nhanh đó, khi màn đêm buông xuống, trong ngôi miếu đổ nát, đống lửa cháy bập bùng khắp nơi, hương thịt cũng bay xa vạn dặm.
Để ngăn ngừa thịt hỏng, món thịt kho tàu hôm nay cho nhiều muối hơn ngày thường, bởi khi thêm cải thảo cắt , căn bản cần nêm nếm thêm bất cứ gia vị nào, vẫn đủ khiến ngửi thấy mùi thơm mà suýt trượt chân.
Các binh lấy bánh mua ở trấn , đặt lên lửa nướng một chút, hoặc dứt khoát bẻ ngâm canh hầm, húp xì xụp. Mồ hôi túa khắp trán, ẩm lạnh lẽo thấm xương cốt cũng theo đó mà dễ dàng tan biến.
Trong đại điện thứ hai, hai đống lửa cũng dựng lên. Một đống dùng để đun nước nấu , một đống thì treo niêu đất, ninh nhừ thịt kho tàu và đậu phụ chiên, còn thêm nấm mộc nhĩ nữa. Cải thảo chỉ dùng phần lá non mềm, còn phần bẹ cải thì thái sợi mỏng, trộn cùng giá đỗ chần thành món gỏi chua ngọt khai vị.
Ngoài , Cẩu Thặng còn đặt chảo sắt đáy phẳng lên bếp than, cắt bánh màn thầu lạnh thành lát, nhúng trứng chiên vàng đều hai mặt, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm xốp.
Bên cạnh còn một niêu đất lớn, hấp cơm trắng muốt, phía đậy thịt muối thái nhỏ, nấm mộc nhĩ, cà rốt và nấm hương thái hạt lựu, tạo thành món cơm thịt muối ngon miệng và tiện lợi nhất.
Xét đến khẩu vị của các lão nhân gia, còn chuẩn thêm một nồi cháo kê nấu kỹ đến mức tiết dầu gạo.
Cuối cùng, thêm một đĩa đậu phụ nhự, một đĩa dưa chuột muối tương, chính là bộ món ăn tối nay.
Đường Hải và Đại Ngõa mấy đứa chắc là đói bụng, xổm một bên thỉnh thoảng nuốt nước miếng, khiến Chu tướng quân trừng mắt.
Ngược , Lưu Viện trưởng và Phong để tâm, mấy đứa tiểu tử, ánh mắt đầy khoan dung và từ ái.
Mãi đến khi Cẩu Thặng mở hai chiếc bàn gỗ nhỏ , bày biện thức ăn đấy, mới thoát khỏi sự giày vò của hương thơm.
Viện trưởng, Phong , Đường Xuyên, và Chu tướng quân một bàn; bốn đứa tiểu tử, Trương Thông và Lưu bá một bàn khác.
Các lão nhân gia thích cháo kê ăn kèm với bánh màn thầu chiên, thêm một chút thịt kho tàu ninh nhừ, chấm chút đậu phụ nhự, là cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Mấy đứa tiểu tử tập trung món thịt kho tàu ninh nhừ, ăn lưng lửng bụng xong chuyển sang món cơm thịt muối!
Còn Đường Xuyên và Chu tướng quân thì ăn mỗi thứ một ít, chủ trương sự cân bằng.
Bữa ăn ngon miệng đến mức ai thời gian chuyện. Trong đêm mưa đầu thu thế , món ăn ngon miệng và ấm áp chính là tất cả hạnh phúc, cần gì hơn nữa...