Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 264: Rục rịch mưu toan
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:30:01
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đi một vòng, cuối cùng mới đến ruộng đồng.
Hai lão binh ngô và khoai tây sẽ cho năng suất cao, nhưng câu đó vẫn đúng, ai cũng mù cả. Khoai tây ở đất còn đỡ, nhưng những trái bắp ngô treo lủng lẳng cây, sáng rực, mỗi trái dài như cánh tay trẻ con, tròn lẳn như con thoi se sợi, ai cũng đó là thứ !
Lý Đồng rảnh rỗi việc gì, chỉ kẹp một cái chiêng đồng và một chiếc roi dài, tuần tra từ đầu ruộng đến cuối ruộng, hễ thấy chim chóc thú nhỏ từ núi xuống là tay, con nào đ.á.n.h c.h.ế.t thì đ.á.n.h chết, con nào xua đuổi thì xua đuổi, sợ hãi hư hại dù chỉ một chút mùa màng.
Suốt cả mùa hè, y phơi nắng đến nỗi còn đen hơn than đá mấy phần, trông cực kỳ chất phác.
Nhìn thấy cháu gái tới, y chất phác để lộ hàm răng trắng, chẳng khác nào mấy bên đất Phi châu xa xôi.
Hai lão binh giấu chuyện trong lòng, nhịn nhỏ giọng , “Tiểu thư, mấy ngày nay, hàng xóm gần đó cứ lảng vảng quanh ruộng, thỉnh thoảng dạo quanh trại gà của chúng , cũng dò hỏi vài câu. Chúng đều trả lời lấp lửng, dám nhiều.”
Đường Điềm nhíu mày, suy nghĩ một chút, dặn dò, “Sau , nếu đến chuồng heo trại gà, thì đừng giữ lâu nữa, thực sự thì cứ chắn một cái hàng rào ở lối , dù đây cũng là đất của gia đình . Dù là chuồng heo trại gà, sợ nhất là nhiễm bệnh. Một khi nhiễm, chỉ là một hai con đơn giản.
“Nếu những hàng xóm đến dạo chơi mà tiếp xúc với heo bệnh, gà bệnh ở nhà khác, đến xem nhà chúng , thì dễ lây nhiễm. Thậm chí cả chim bay trời, gà, vịt, ngỗng mà nhà nuôi, cũng xua đuổi .”
Hai lão binh vốn là tay việc giỏi, nhưng thật sự những vấn đề , lập tức nghiêm mặt, liên tục đáp lời.
“Chúng sẽ ngay hai hình nộm rơm dựng ở cạnh trại gà, hàng rào ở lối cũng sẽ dựng lên ngay.”
Hai là ngay, chào một tiếng .
Để Lý Đồng cũng đầy lo lắng, “Đường Bảo Nhi, bọn họ sai, quả thật nhiều qua . Thậm chí còn lén nhổ trộm bắp ngô, may mà thấy ngăn .”
Đường Điềm cạnh , những cây ngô vẫn còn xanh biếc, nhưng vỏ ngoài của một trái bắp ngả vàng, thậm chí nghịch ngợm đội râu lên, chui khỏi lớp áo ngoài để đón gió đầu thu.
“Tam Cữu Cữu, gần đây hãy tập hợp nhà , luân phiên tuần tra. Cứ kiên trì nửa tháng nữa, sẽ bái kiến Vương gia. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ thêm nhân lực.”
“Được, Đường Bảo Nhi.” Lý Đồng thở phào nhẹ nhõm, đáp, “Ta dựng một cái lán ở rìa ruộng, tối nay sẽ ngủ đây.”
Đường Điềm ngăn , nhưng cũng thể ngăn , nên nàng , “Được, Tam Cữu Cữu vất vả . Sau khi thu hoạch xong, nhất định sẽ bao cho một cái hồng bao lớn. Nhị Lão Gia , Đại biểu ca nhà thông minh, lẽ là một nhân tài để sách.
“Cữu Cữu hãy tiết kiệm tiền , gửi Đại biểu ca đến Mặc Trì Phủ học. Học đường mà Đại ca từng học , cũng uyên bác nghiêm khắc. Đến lúc đó, sẽ nhờ Đại ca đích đưa biểu ca .”
Lý Đồng mắt sáng rực, lời hứa khiến y vui mừng hơn bất kỳ khoản tiền nào.
Làm cha, ai mà chẳng mong con thành đạt, đặc biệt là khi Đường Xuyên gương sáng ở phía !
“Tốt, ruộng đồng cứ giao cho , đảm bảo mất một cọng lá nào!”
“Còn nữa,” Vợ Lý Đồng vặn từ xa thấy cháu gái, xách ấm nước đến đưa nước, thấy lời cũng vô cùng kích động, chủ động hét lên cùng trông giữ ruộng đồng...
Đường Điềm một vòng, lúc trở về nhà thì trời tối hẳn.
Chu phu nhân xách một chuỗi cá tạp nhỏ, tới thăm, thấy Đường Điềm liền , “Ngày xưa nhà các ngươi và nhà chúng đều ầm ĩ náo động, ước gì thể đuổi mấy đứa tiểu tử thối ngoài mới . Giờ bọn chúng đều chạy đến kinh đô để mở mang tầm mắt , cảm thấy nhà cửa trống trải đến đáng sợ thế ! Thật sự là một câu trong phòng cũng tiếng vọng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-264-ruc-rich-muu-toan.html.]
Đường Điềm tiến lên đón thím , mời mọc, “Thím , thím ở nhà một , yên tâm. Vừa mẫu cũng về, ở một trong tam tiến viện tử chút sợ hãi. Hay là thím dọn đến ở vài ngày, coi như bầu bạn với , ?”
Chu phu nhân do dự, nhà rách cũng đáng vạn quán tiền, bà chút nỡ để nhà trống. Lý Thu Sương ở đây, thật sự để Đường Điềm ở một , bà cũng đành lòng.
Cuối cùng, bà hạ quyết tâm , “Được, tối sẽ qua ngủ cùng con, nhưng ban ngày về nhà, thỉnh thoảng Đại Cữu Cữu bọn họ cũng qua lấy đậu phụ, nhà thể .”
Ngũ Thím và Lan Thảo cũng híp mắt hóng chuyện, “Thế thì , tối việc gì, chúng cùng giày.”
Chu phu nhân giơ chuỗi cá tạp trong tay lên, đáp, “Làm giày thì ngại, chỉ là chỗ cá ... Ai mau giúp với, giỏi mấy việc tỉ mỉ ! Đại ca mới đ.á.n.h bắt từ sông lên. Tối nay kho cá tương ăn với màn thầu, chắc chắn ngon!”
“Để , để !” Ngũ Thúc chẻ củi xong, liền nhận lấy chỗ cá tạp...
Bữa tối hôm đó, vì thêm món cá tạp kho tương, tất cả đều ăn thêm một cái màn thầu, khi dọn dẹp bàn ghế, các nam nhân chia ba đội, bao gồm cả Phùng sư phụ đậu phụ, tất cả đều tham gia hàng ngũ tuần tra bảo vệ ruộng đồng.
Đường Điềm dặn dò Ngũ Thím nấu một nồi cháo rau dại, để sẵn đó cho lót khi đói buổi tối...
Mặt trời mọc lặn, thêm năm sáu ngày trôi qua, nhờ Đường Điềm, cô bé mập mạp tọa trấn, đại viện quân trấn trở nên náo nhiệt hơn nhiều, cũng như thêm chủ tâm cốt, việc bận rộn cũng thấy yên tâm hơn.
Trại gà và chuồng heo chặn đường , ruộng đồng cũng tăng cường tuần tra, những hàng xóm lân cận nhà họ Đường họ can dự nhiều, nên cũng điều đến nữa.
nhà họ Đường đều , đây chỉ là tạm thời. Dù những biện pháp , chỉ đề phòng quân tử, thể đề phòng kẻ tiểu nhân.
Theo thời gian trôi qua, những trái bắp ngô ngày càng bắt mắt, chỉ dã thú núi rục rịch mưu toan, mà ngay cả những kẻ tâm cơ cũng nhịn lén lút bắt đầu tính toán...
Quay chuyện hai bên, đội ngũ tiến về kinh đô lúc cũng năm, sáu trăm dặm.
Càng về phía nam, mưa càng nhiều, tuy lớn, đến mức ảnh hưởng đến việc đường, nhưng khắp nơi ẩm ướt khiến khó chịu.
Vì , ngoài những binh lính bắt buộc cưỡi ngựa, những còn đều trốn trong xe ngựa.
Lưu Viện trưởng và Phong chung một cỗ mã xa, chiếc xe là quà sinh nhật một tử dâng tặng cho Viện trưởng mấy năm , rộng rãi và chắc chắn, hai dư dả.
Hai vị sư chơi cờ uống , theo tiếng xe ngựa lắc lư, quả thật vô cùng thoải mái.
Phong lão thỉnh thoảng vén rèm xe ngoài trời âm u, , “E rằng tối nay sẽ trận mưa lớn?”
Lưu Viện trưởng cũng thở dài, đáp, “Hôm qua xe ngựa rơi xuống rãnh chậm trễ ít thời gian, e rằng tối nay kịp đến huyện thành . Chốc lát nữa với Chu Tướng quân, tìm một chỗ đặt chân thôi. Phải cẩn thận, trời tối sẽ càng khó tìm.”
Lời ông dứt, cửa xe bỗng nhiên mở , Lưu Bá mang theo một luồng ẩm ướt chui .
Lưu Bá nhanh nhẹn đặt cái nồi đất nhỏ trong tay xuống, đóng cửa xe , , “Viện trưởng, Phong , tiểu tử Cẩu Thặng nấu cháo Bát Bảo, Đường công tử chia một nửa gửi sang đây.”
Phong lập tức phất tay áo loạn bàn cờ, , “Ôi chao, bụng chút đói , chúng ăn no đấu tiếp.”