Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 26: Ăn hiếp kẻ yếu
Cập nhật lúc: 2025-10-02 03:40:40
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Xuyên trong tiệm, để ý đến một chiếc hộp gỗ cũ.
Những ngày , phụ trách giúp gia đình ghi chép sổ sách thu chi, đương nhiên cũng tặng một bộ văn phòng tứ bảo đơn giản, xem như bảo bối quý giá. Đáng tiếc, Đường Hải luôn nghĩ rằng thỏi mực là đồ ăn, lúc nào cũng rình rập c.ắ.n một miếng, hại ngày nào cũng đề phòng “tên trộm” .
Chiếc hộp kích thước vặn, công phu điêu khắc cũng tinh xảo, quan trọng nhất là một ổ khóa nhỏ bằng đồng thau, quá thích hợp để đặt bảo bối của !
Đường Điềm lẽo đẽo bên cạnh đại ca ríu rít, khuyên quả quyết mua ngay chiếc hộp .
Đường Xuyên vì bệnh tật dùng thuốc, tự thấy bản gánh nặng cho gia đình, vẫn luôn tự trách. Giờ đây thể giúp gia đình việc, cũng khó khăn lắm mới thẳng lưng, định hỏi mẫu xin ít đồng tiền.
Đường Điềm sợ nhị ca quà sẽ nũng, nên vòng quanh một lúc lâu, chọn cho y một con lớn bằng băng, kèm theo một chiếc roi xinh .
Hai đều hứng thú bừng bừng, nhất thời để ý giúp nương .
Liêu chưởng quầy trò chuyện phiếm với Lý Thu Sương, lẽ vì quen , y liền thẳng: “Đường gia tẩu tử, một lão hữu của hậu nhật mừng sinh nhật, bàn tiệc món mới mẻ nào. Hắn từ mà qua với nhà nàng, nên giúp hỏi vài câu, xem thể mua hai mươi cân giá đỗ xanh ?
“Ta phiền đến mức đành mặt dày thêm một câu. nàng yên tâm, chỉ cần nhà chúng bằng lòng bán, giá cả giá đỗ dễ bàn, chắc chắn sẽ cao hơn bên tửu lầu!”
Lý Thu Sương vội xua tay, : “Liêu chưởng quầy khách khí , ngài giới thiệu việc ăn cho nhà , mừng còn kịp. Giá đỗ xanh vẫn là năm văn tiền một cân, sáng sớm hậu nhật, sẽ bảo Lý Thiết mang đến tận cửa cho ngài.”
“Ôi chao, quá , Đường gia tẩu tử quả là sảng khoái, cứ mà định đoạt!”
Liêu chưởng quầy vui mừng, vội giúp Lý Thu Sương khiêng túi đậu xanh và đậu nành bậc đá ngoài cửa, chờ Lý Kim và Lý Thiết tới chất lên xe.
Hai cúi đầu bận rộn, đương nhiên thấy một quen đang tửu lầu đối diện phố!
Đường lão nhị dụi mắt vài , mới nhận phụ nữ tiệm tạp hóa chính là đại tẩu đây của .
Trong ấn tượng, vị đại tẩu vô vàn việc , ngày nào cũng xoay như chong chóng, quần áo rách rưới, ăn uống đạm bạc, cả già nua như một lão bà!
giờ đây, nàng đang vui vẻ với chưởng quầy tiệm tạp hóa, mặc áo khoác và váy nửa mới sạch sẽ, đầu vấn khăn cùng màu, sắc mặt hồng nhuận, lưng thẳng tắp, trông như nàng dâu cai quản việc nhà của một gia đình giàu nào đó…
lúc , từ trong tửu lầu bước một nam tử cao gầy, hình quả thật như cọng sậy.
Người tên là Trương Tam, là một kẻ lang thang lêu lổng ngoài phố, đây và Đường lão nhị cũng khá quen thuộc, thỉnh thoảng la cà cùng , ai chê ai nghèo khổ.
Nào ngờ lão đại nhà họ Đường đột nhiên c.h.ế.t mà sống , còn bám công chúa ngoại tộc, kinh tướng quân.
Đường lão nhị đương nhiên cũng “chó gà lên trời”, trở thành của tướng quân và tiểu thúc của công chúa.
Hắn ngứa ngáy trong lòng bấy lâu nay, mãi mới tìm cớ mời Đường lão nhị về huyện thành, định dụ dỗ cho Đường lão nhị vui vẻ để kiếm chút lợi lộc cho bản .
thể , thức ăn ở Vị Mỹ Cư ngon thật, nhưng giá cả cũng chẳng hề rẻ.
Trương Tam nén cơn đau xót trong lòng, nhét chiếc ví lép kẹp trong .
Gió lạnh thổi qua, rét buốt khiến rụt cổ , kéo kéo chiếc áo bông cũ , liếc chiếc áo bông gấm vóc mà Đường lão nhị đang mặc, cùng với chiếc mũ bạc buộc tóc đầu, đó âm thầm giấu sự ghen tị và cam lòng trong đáy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-26-an-hiep-ke-yeu.html.]
Hắn lớn tiếng kéo tay Đường lão nhị, hì hì : “Đường nhị ca, món giá đỗ bạc xào ở Vị Mỹ Cư thế nào? Haha, cho , đây là món ăn thịnh hành nhất huyện thành bây giờ, ăn cũng chẳng dễ dàng gì. vì chúng là , ăn món ngon đương nhiên thể bỏ quên …”
Đường lão nhị hất tay , chỉ đối diện hỏi: “Ngươi tiệm tạp hóa đối diện là của ai ? Chưởng quầy là kẻ góa vợ ?”
Trương Tam hỏi đến đờ đẫn, kỹ Lý Thu Sương cùng những khác vài , cũng đoán chuyện gì.
Hắn dứt khoát : “Ôi chao, thực sự . chờ một chút, tìm hỏi là .”
Vừa , gọi một tiểu nhị tửu lầu, nhét mấy văn tiền đồng.
Tiểu nhị lợi, tự nhiên cũng vui vẻ bán vài tin tức.
“Chưởng quầy tiệm đối diện họ Liêu, chủ nhà ở kinh đô, ngày thường việc buôn bán tệ, gần đây đặc biệt , là bởi vì…”
Nói đến nửa chừng, đúng lúc Lý Kim và Lý Thiết kéo xe đẩy, dẫn theo Đường Hải cùng tới.
Tiểu nhị càng lúc càng mở toang hộp tin tức: “Thấy hai kéo xe đó ? Món giá đỗ bạc xào đang ăn khách gần đây trong lầu chúng chính là giá đỗ do họ mang đến. Còn phụ nữ , giá đỗ chính là do nàng nghĩ .
“Đậu nhà nàng dùng cũng luôn mua từ chỗ Liêu chưởng quầy, việc ăn của Liêu chưởng quầy chẳng cũng khởi sắc ! Gần đây mỗi đến đều kéo cả xe đồ vật, hôm nay e rằng mua ít!”
Tiểu nhị tặc lưỡi đầy ngưỡng mộ: “Người phụ nữ cũng thật lợi hại, chính nàng xách giá đỗ chạy đến tửu lầu chúng tiếp thị ăn. Giờ đây chỉ riêng tửu lầu chúng , mỗi ngày cần hơn trăm cân giá đỗ, trả cho nàng ba trăm năm mươi văn tiền. Cộng thêm các tửu lầu và quán ăn khác cũng tranh mua, tính một tháng , ít nhất cũng thu ba bốn mươi lượng bạc! Quả thực là Tài Thần sống!”
Một tháng ba bốn mươi lượng bạc?!
Đường lão nhị càng , mắt càng trợn to, tim đập thình thịch ngừng, kích động, nhưng càng nhiều hơn là ghen tị.
Lão nương ở nhà vẫn thường lẩm bẩm, đoán chừng bốn con Lý Thu Sương chắc là sắp c.h.ế.t đói , chừng ngày nào đó sẽ tìm đến tận cửa quỳ xuống cầu xin, xin chút lương thực. Nào ngờ, những c.h.ế.t đói, ngược còn tìm con đường giàu mỗi ngày thu về cả đấu vàng.
Sớm như , y để đại ca kéo dài thêm một chút hãy hòa ly, hoặc dứt khoát nhốt hết con họ nuôi như heo gà, chẳng việc buôn bán giá đỗ rơi tay nhà . Đến lúc đó, lão tam cái thứ phế vật mang cái bộ dạng của kẻ sách, chắc chắn sẽ kinh doanh, chẳng bạc bốn mươi lượng một tháng đều sẽ do y quản lý …
Trước cửa tiệm tạp hóa, Lý Thiết chất túi đậu nành và đậu xanh lên xe đẩy, chuyện với Liêu chưởng quầy: “Liêu chưởng quầy, đậu xanh và đậu nành trong thành thu mua gần hết ?”
Liêu chưởng quầy gật đầu, cũng chút phiền muộn: “Phải, dù trong thành trồng đậu, cũng chỉ là một hai luống ở góc vườn. Nghe chỗ thu mua bằng tiền, nhà nào cũng gần như mang đến cả . E rằng chỉ ba năm ngày nữa, sẽ chẳng thu gom một hạt nào. Ta còn đang định với các một tiếng, nên tìm ở các thôn làng ngoài thành ?”
Đường Điềm ý định từ lâu, cũng với nương .
Bởi , Lý Thu Sương vội đáp lời: “Được, chúng về sẽ bàn bạc .” Vừa , nàng cùng Liêu chưởng quầy tính toán sổ sách.
Liêu chưởng quầy thu lợi ít, trong lúc cao hứng, chỉ tặng luôn chiếc hộp gỗ mà Đường Xuyên để mắt tới, mà còn bớt tám văn tiền lẻ.
Lý Thu Sương chịu, khăng khăng trả đủ, dù cũng ưu đãi cho nàng ít.
Hai đang cố gắng nhường , thì thấy lớn tiếng :
“Ôi chao, Đại tẩu! Thật là lâu gặp, ngờ gặp ở đây!”
Mọi giật , ngẩng đầu , Đường lão nhị với cái vẻ , ch.ó ch.ó sải bước tới, phía là Trương Tam kinh ngạc hưng phấn.