Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 238: Vịt Đưa Đến Miệng Lại Bay Đi!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:28:51
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường Viện trưởng cũng tin, dứt khoát tiếp lời: “Nếu Đường Xuyên quả thực thể thuộc lòng trong thời gian ngắn, chúng sẽ chịu thua!”
Lưu Viện trưởng khẽ gật đầu, dứt khoát đồng ý.
Đường Xuyên từ đầu đến cuối lời nào, lúc tiến lên nhận lấy tập thơ, cứ yên ở đó mà bắt đầu lật xem.
Các học tử bên Hãn Hải tìm , nhưng xem lật trang, đừng là chậm, e rằng còn nhanh hơn bình thường .
Rất nhanh, tập thơ lật đến trang cuối cùng.
Đường Xuyên khép sách bắt đầu ngâm tụng từ đầu. Từ kinh ngạc trợn tròn mắt, Thường Viện trưởng đòi lấy tập thơ tự kiểm tra đúng sai...
Chỉ một chén nhỏ, hai mươi bài thơ ngâm tụng xong.
Thường Viện trưởng mấp máy môi vài , cuối cùng vẫn dám giở trò vô , khô khan thốt hai chữ: “Không sai.”
Cả căn phòng lập tức sôi trào, Lộc Sơn, đặc biệt là các học tử, gần như phát điên vì vui sướng!
“Ôi! Chúng thắng !”
“Thắng ! Thắng !”
Năm ngoái tỷ thí, họ thua, Hãn Hải nhạo, chế giễu ít. Họ Tái Bắc nghèo khó, ăn mặc sinh hoạt như man di khai hóa, họ học thuật tinh, ngay cả thi cử cũng chỉ thể đá lót đường cho Hãn Hải.
Giờ đây, sự sỉ nhục đều lật đổ!
Tiệc đậu phụ khiến Hãn Hải tâm phục khẩu phục, tỷ thí khiến họ câm như hến!
Sảng khoái! Thật sự quá sảng khoái! Được dịp ngẩng cao đầu chính là lúc !
Một vài học tử hoạt bát vây quanh Đường Xuyên, nhao nhao chuyện.
“Tiểu sư , ngươi lợi hại quá! Lại thể qua mắt quên, bí quyết gì , dạy chúng với?”
“ đó, dạy chúng !”
“Sư , đợi đến Tàng Thư Lâu tìm ngươi chơi nhé!”
Phong lão cũng toe toét, đắc ý vô cùng.
Y bước tới xua các tử , mắng: “Đừng đùa nữa, khả năng quá mục bất vong là bẩm sinh, các ngươi định về luyện trong lò ? Mau về chỗ , đừng hù dọa Đường Xuyên.”
Các học tử đều hì hì, Đường Xuyên cũng giữ kẽ, hòa nhã đáp lời: “Nếu các sư chê ngu độn, cứ việc đến Tàng Thư Lâu một chuyến, nhất định sẽ dùng ngon quả ngọt mà tiếp đãi.”
Lưu Viện trưởng thấy sắc mặt bên Hãn Hải vẻ lúng túng, liền ho khan hai tiếng, các tử Lộc Sơn lập tức tản .
Lưu Viện trưởng hiệu Đường Xuyên bên cạnh y, : “Hôm nay may mắn giành chiến thắng, phần lớn là nhờ Đường Xuyên. Phần thưởng giao hết cho , chư vị ý kiến gì ?”
“Không !” Mọi Lộc Sơn đáp càng thêm lớn tiếng, đừng là đố kỵ, ai nấy đều hận thể tặng thêm cho Đường Xuyên vài thứ mới .
Thường Viện trưởng và Từ cùng những khác chằm chằm hộp , lòng đau như cắt. Món vịt dâng đến miệng, mà bay mất!
lúc , Phong còn họa vô đơn chí: “Viện trưởng, tuy quy củ ba năm một nhập học của thư viện chúng dễ phá! Đường Xuyên hôm nay biểu hiện thật sự xuất sắc, nếu sớm thu nhận thư viện, e rằng sẽ ngoài cướp mất. Hạt giống sách như , chúng cần hết lòng bảo vệ. Chi bằng Viện trưởng phá lệ, thu nhận đứa trẻ sớm thư viện ?”
Các khác cũng vội vàng phụ họa: “ , Viện trưởng, hạt giống như thể bỏ lỡ.” “Viện trưởng đồng ý , quy củ là vật chết, là sống mà!”
Lưu Viện trưởng trầm ngâm một lát, từ từ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-238-vit-dua-den-mieng-lai-bay-di.html.]
“Vậy , nếu bỏ lỡ đứa trẻ như , chẳng thành tội nhân của Lộc Sơn . Vậy hôm nay sẽ phá lệ một !”
Nói xong, y hỏi Đường Xuyên: “Đường Xuyên, con bằng lòng bái sư phụ ? Từ nay về , theo sách, tinh tiến học nghiệp, khoa cử quan, tận trung với Đại Tề , tận lực vì bách tính!”
“Đệ tử nguyện ý!” Đường Xuyên lập tức bước lên, quỳ hai gối xuống, dập đầu bái sư.
Mọi Lộc Sơn lập tức vỗ tay reo hò, nhao nhao mở lời chúc mừng. Thường Viện trưởng và những khác sắc mặt , nhưng cũng miễn cưỡng vài câu.
Chỉ Từ lẽ thành thói quen cay nghiệt, hừ lạnh lẩm bẩm.
“Chẳng qua là thu nhận một học trò nghèo xuất nông gia, gì mà vui mừng? Nói chừng một hai năm nữa sẽ bỏ học về nhà ruộng, sách ai cũng nổi?”
Giọng của y lớn, nhưng giữa sự náo nhiệt lạc lõng, nên vẫn dễ dàng rõ.
Mọi Lộc Sơn ngay lập tức sa sầm mặt mày, Lưu Viện trưởng nhíu mày sắp mở lời, nhưng Đường Điềm kéo tay áo .
Cô bé mập mạp nhảy khỏi ghế, : “Viện trưởng gia gia, tuy nhà là hộ nghèo nông gia, nhưng quy củ bái sư vẫn rõ. Đặc biệt là ca ca bản lĩnh quá mục bất vong, Tàng Thư Các thư viện việc, từ đó nhà bắt đầu chuẩn lễ bái sư .
“Ta sẽ sai mang tới ngay, hôm nay lúc các và quý khách đều mặt, cũng để chứng kiến tấm lòng hiếu kính của ca ca . Hơn nữa, cũng là để tránh kẻ nào đó mắt ch.ó thấp, vì những lời đàm tiếu vô căn cứ mà ảnh hưởng đến việc học của ca ca .”
Vừa , nàng liền giòn giã gọi một tiếng: “Vương Triều, Mã Hán, hai ngươi mau đến Tàng Thư Lâu, khiêng hai cái rương giường ca ca đến đây!”
Vương Triều và Mã Hán lập tức đáp lời, Cẩu Thặng yên tâm, cũng vội vàng theo.
Đường Điềm xong chính sự, sang gọi Lưu Viện trưởng: “Viện trưởng gia gia, ngài pha hết nửa lạng Tuyết Đỉnh Tiên Nha , cho các và sư đều nếm thử. Ngài đừng tiếc, bảo đảm ngài sẽ thiếu để uống .”
Lưu Viện trưởng thích cái dáng vẻ lớn nhỏ bé của nàng, xoa xoa tóc nàng, : “Tốt, đều theo Đường Bảo.”
Lưu Bá nén lòng tiếc nuối, nhanh chóng pha hết còn , mỗi vị và tử mặt đều chia một chén.
Các vị uống qua thì trân trọng đến mức hận thể chia một chén thành hai ba mươi ngụm. Còn các học tử đầu uống thì “chẳng nặng nhẹ”, uống hai ngụm bụng liền bắt đầu hối hận...
Chờ nước uống xong, Vương Triều và Mã Hán khiêng đồ đến.
Đường Điềm lăng xăng chạy tới, đích mở hai cái rương.
“Viện trưởng gia gia, đây đều là những thứ gia đình dốc hết sức chuẩn , mong ngài đừng chê.”
Lưu Viện trưởng xua tay. Tuy y nhà họ Đường vài phần bản lĩnh thần kỳ, nhưng cũng nghĩ rằng nhà họ Đường thật sự nội tình sâu dày hơn những thế gia đại tộc . Hơn nữa, y ý định phát tài nhờ việc thu nhận học trò... Thế nhưng, phần lễ bái sư vẫn ngoài dự liệu của y.
Phong lão uống xong , chút thèm, đầu sang, chỉ một cái kinh ngạc bật dậy!
“Giấy ... Giấy trắng thế? Ta từng thấy bao giờ?”
Y bước tới giơ tay, ôm một xấp giấy trắng dày cộm, màu trắng lóa mắt .
Các đều nhịn tụ , đó kêu lên: “Cái hũ là cái đựng Tuyết Đỉnh Tiên Nha ? Lại tới bốn hũ!”
“Còn cái nữa, khế thư? Trạng Nguyên Lâu? Một thành cổ phần?”
“Còn cái ... là cụ , tại chói mắt đến , từng thấy bao giờ!”
Phong lão ồn ào đến nhức đầu, mà cũng thực sự tò mò. Thấy Viện trưởng cũng đang thò đầu sang, nhưng chắn kín mít, y dứt khoát hét lớn một tiếng.
“Đừng ồn nữa, mau về chỗ , để Đường Xuyên rõ xem nào.”
Một đám nén lòng rời, cẩn thận đặt đồ xuống, đều lui về chỗ cũ, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn luôn dán chặt cái rương, dịch chuyển mảy may.