Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 222: Nghĩ đến cùng một việc!

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:27:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Yên tâm, thúc thúc bảo đảm sẽ sắp xếp chuyện đấy cho ngươi.” Chu tướng quân thấy Thẩm Lão Thất và mấy khác dường như điều , liền bảo: “Đừng đợi đến ngày mai nữa, đằng nào tối nay cũng rảnh rỗi, sẽ về doanh trại một chuyến ngay bây giờ, bảo đảm ngày mai sẽ dẫn về cho ngươi. Trong nhà nhiều việc, chậm trễ một ngày là phiền phức thêm một ngày.”

Nói đoạn, dậy bỏ , dáng vẻ nhanh nhẹn hăng hái khiến đều bật .

Thẩm Lão Thất và mấy vội vàng đuổi theo, khỏi cần , chắc chắn là cầu xin cho những thiết của ...

Doanh trại quân đội ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày nhiều. Ngoại trừ đội tuần tra, hiếm ai tùy tiện xung quanh.

Vương gia dùng bữa tối xong, lúc cởi bỏ áo giáp, uống xử lý một chuyện vặt vãnh.

Trong tay cầm một phong thư, hồi lâu gì.

Hộ vệ thống lĩnh thấy, bèn tiến lên chén nóng, hỏi: “Vương gia, Lưu viện trưởng việc gì ? Cần thuộc hạ…”

Vương gia lắc đầu, hỏi: “Ngươi , nhà họ Đường ngoài nha đầu lanh lợi và tiểu tử ngốc nghếch bộc trực , còn một trưởng tử đang học ?”

Hộ vệ thống lĩnh nhất thời kịp phản ứng: “Nhà họ Đường nào? À, là nhà họ Đường đậu phụ?”

Vương gia gật đầu, đáp: “Lưu viện trưởng thư đứa trẻ đó thư viện, tiền đồ vô lượng. Ông lo lắng kẻ bất lợi với đứa trẻ, tìm xin hai nhân thủ, ngày thường bảo vệ cho đứa bé đó…”

Thân vệ Thống lĩnh kinh ngạc, định cất lời, Thân vệ bên ngoài bẩm báo: "Vương gia, Chu Quỳ tướng quân cầu kiến!"

"Cho ," Vương gia nhịn , "Việc thật trùng hợp, chẳng gia đình Chu Quỳ thiết với nhà họ Đường ? Hỏi ai cũng bằng hỏi ."

Chu tướng quân vén rèm bước , thấy lời bèn hỏi: "Vương gia hỏi về ai?"

Vương gia hiệu cho xuống, đó mới nhắc đến trưởng tử nhà họ Đường.

Chu Quỳ rõ sự tình, nhưng vì tin tưởng Vương gia, vẫn nấy.

"Tâu Vương gia, chỉ gặp trưởng tử nhà họ Đường, tức là Xuyên ca nhi, một . Đó là một đứa trẻ ngoan, hiếu thảo với mẫu , hết lòng yêu thương và bảo vệ các . Tuy tuổi đời mới mười đôi chút, nhưng từ nhỏ nếm trải ít khổ cực, cho nên Xuyên ca nhi hiểu chuyện, đối xử với ai cũng ôn hòa lễ độ.

, thê tử của , đứa trẻ học hành cũng , đến mức nào thì cũng rõ."

Vương gia xong gật đầu, tiếp lời: "Việc . Đứa trẻ học giỏi đến mức thể nhập học tại Học viện Lộc Sơn, hơn nữa Lưu viện trưởng còn thư cho , tìm hai lão binh hộ vệ để tùy tùng bên cạnh nó."

Chu Quỳ xong sững sờ, nửa ngày mới nhảy dựng lên kêu lớn: "Cái gì? Xuyên ca nhi Học viện Lộc Sơn , còn Viện trưởng coi trọng?"

Vương gia trừng mắt , hiệu bình tĩnh, vài câu về tầm quan trọng của việc , cuối cùng dặn dò: "Ngươi chuyện , đừng lung tung ngoài. Lưu viện trưởng thì , nhưng nhà họ Đường chỉ cô nhi quả phụ, nếu để ngoài dòm ngó, ghen ghét thì sợ rằng sẽ sinh phiền phức."

"Vâng, , Vương gia, mạt tướng nhất định dám !" Chu Quỳ kích động vô cùng, đây chỉ nghĩ tiểu tử nhà họ Đường tiền đồ, nhưng ngờ tiền đồ đến mức !

Hắn thăm dò hỏi: "Vương gia, còn chuyện nhân thủ..."

Vương gia suy nghĩ một lát, đáp: "Chẳng nhà họ Đường cần hai mươi nhân thủ . Ngươi bảo Trần Hồng tìm mười tám ở hậu cần, còn hai thì điều từ đội Thân vệ của . Vừa hai tiểu tử thương ở chân mấy ngày , thể đường dài nữa. Nếu cứ ở trong doanh, nào sẽ mất mạng, nhưng hộ vệ cho một học tử thì vẫn dư sức."

Hai quân giao chiến, tranh đấu, nào chuyện thương vong. Đây là đạo lý ai cũng hiểu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-222-nghi-den-cung-mot-viec.html.]

thì , những trai còn sống nhăn răng, những chiến hữu dựa lúc sinh tử, tàn phế là tàn phế, vẫn khiến lòng nghẹn .

Chu Quỳ thở dài, dậy nhận lệnh, thêm vài câu chuyện phiếm cáo lui...

Thân vệ Thống lĩnh thấy sắc mặt Vương gia , bèn lặng lẽ lui xuống sắp xếp. Một lúc , y trở lều, Vương gia liền hỏi: "Đã thông báo cho Vương Mục và Mã Hán ?"

"Dạ, Vương gia. Bọn họ rời khỏi Trại Thân vệ, đây là mệnh lệnh của ngài, bảo vệ học tử nhà họ Đường, bọn họ mới gật đầu." Thân vệ Thống lĩnh đáp, "Hai tiểu tử còn ngày mai đến dập đầu tạ ơn ngài, nhưng ngăn ."

Vương gia gật đầu, thở dài: "Bọn chúng còn trẻ, nhà họ Đường hành sự nhân hậu, bọn chúng cũng cơ hội lập gia đình, an hưởng thái bình."

Thân vệ Thống lĩnh còn kiếm chuyện gì đó để Vương gia vui vẻ.

Vương gia hỏi: "Đường Đại Dũng... mấy ngày nay yên tĩnh ?"

"Tâu Vương gia. Các canh giữ cửa nhà họ Đường , nhà họ Đường vẫn còn ồn ào, giờ ngoan ngoãn hơn nhiều. Thị vệ của Ô Lan công chúa c.h.ế.t hơn nửa, chỉ còn hai kẻ tàn phế. Thương tích của Ô Lan công chúa cũng khỏi, nhưng lẽ Đường tướng quân khuyên nhủ nên cũng loạn đòi ngoài nữa."

Vương gia nhíu mày, trầm mặc hồi lâu mới : "Người Thiết Lặc rời khỏi bộ lạc Lang tộc nửa tháng , Lang tộc vẫn hành động nào. Chúng tiện thăm dò, nếu thật sự ép Lang tộc về phía Thiết Lặc thì ít mất nhiều. Ngươi cứ thả vợ chồng Đường Đại Dũng , chuyện cứ diễn như thường. Tộc trưởng Lang tộc cưng chiều nữ nhi Ô Lan công chúa , xem xem âm thầm phái nhập quan ."

"Vâng, Vương gia!" Thân vệ Thống lĩnh nhận lệnh, nhưng do dự hỏi: "Gia đình Đường tướng quân đối xử với thê tử nguyên phối và con cái bạc bẽo, lỡ như họ giải cấm đến gây rối..."

Vương gia để bụng, đáp: "Đường Đại Dũng là kẻ thông minh thức thời, sẽ chuyện ngu xuẩn. Nếu thê tử và con cái cũ giờ đây sống , sẽ chỉ ý hàn gắn, chứ sinh lòng chèn ép kết thù ."

Thân vệ Thống lĩnh cũng gì nữa, lui xuống chấp hành mệnh lệnh.

Việc đời luôn là như , chẳng ai thể liệu chuyện. Đường Đại Dũng quả nhiên là gió bẻ măng, thức thời như Vương gia nghĩ. nhà họ Đường chỉ một , những kẻ khác đều tham lam độc ác, thể cho phép nô lệ trâu ngựa chúng sỉ nhục nửa đời giờ đây lật chủ, thậm chí còn sống hơn cả họ!

Đương nhiên, đây là chuyện .

Đường Điềm tiễn nhà họ Chu , ở bên nhị ca ăn những món ngon, chơi đùa một lúc lâu. Phải khó khăn lắm mới dỗ nhị ca ngủ, nàng vội vã Không Gian để bận rộn.

Khổng sư phụ dạy dỗ nghiêm túc và kỹ lưỡng, Đường Điềm đồ cũng tính là ngu dốt, nhưng giữa lý thuyết suông và thực tế vẫn tồn tại cách khổng lồ.

Sau khi thích ứng nửa canh giờ, Đường Điềm cuối cùng cũng hái hết búp non cây xuống, ước chừng hai mươi cân, khi khô lẽ chừng ba bốn cân.

Lượng đương nhiên đủ để tiếp đãi khách nhân của Học viện, nhưng tửu lâu bên cũng cần dùng, còn đại ca nhập học, mỗi dịp lễ tết đều chuẩn lễ vật quý hiếm mà quá đắt đỏ tặng các , diệp chính là lựa chọn nhất.

Cho dù Không Gian tốc độ thời gian gấp bội, một năm thể hái ba bốn , nhưng cộng cũng chỉ mười mấy cân, vẫn còn xa mới đủ.

Đường Điềm nhịn đưa mắt những phiến lá xanh biếc như ngọc ...

Một canh giờ , cả cây trừ những lá già ở đầu cành, còn trơ trụi.

Đường Điềm cảm thấy chột , vội vàng thu hoạch đầy đủ, nhanh chóng rút lui, sợ thấy tiếng của cây !

Thế nhưng cây thì chẳng ai , Khổng sư phụ sáng sớm hôm thức dậy thì thực sự .

Loading...