Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 221: Làm người tốt thì làm cho trót
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:27:40
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Xuyên nhất định hiểu cách của , đó hỏi thăm tình hình gia đình.
Chẳng đợi Đường Điềm đáp lời, Lý Lão Tứ hưng phấn kể lể.
Đường Xuyên tìm sư phụ hiểu về , liền hỏi: “Muội nghĩ tửu lâu ở gần thư viện, kinh doanh tửu lâu thành nửa quán chăng?”
“Gần như ,” Đường Điềm định giấu ai, ngoại trừ đại ca, nàng nhỏ giọng đáp: “Ta dự định đặt tên tửu lâu là Trạng Nguyên Lâu, nhiều nhất chắc chắn là các thư sinh, ngon cũng là một thủ đoạn để thu hút khách.
“ đó, còn một công dụng nữa, đó là giúp thư viện tiếp đãi khách. Nghe quý khách từ phương Nam tới nào cũng mang ngon đến, chế giễu chúng ở Tái Bắc sản xuất . Làm thì cho trót, đưa Phật đến Tây Thiên. Ta dự định sẽ giúp Viện trưởng nở mày nở mặt một phen!”
Đường Xuyên nhếch cái cằm mũm mĩm lên vẻ đắc ý, nhịn buồn , nhưng trong lòng còn rõ hơn, dụng tâm như , phần lớn là suy nghĩ cho , ca ca.
Lòng cảm kích của thư viện đối với nhà họ Đường, cuối cùng sẽ đổ dồn hết lên !
Huynh lời cảm ơn, cuối cùng nghẹn ở cổ họng, chỉ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu .
Người một nhà cần lời cảm ơn, chỉ cần khắc ghi trong lòng là đủ!
Con đường công danh của , là do trải cho!
Ăn cơm xong, Đường Điềm dạo một vòng, thấy nơi đại ca ở cũng tạm , bèn hai thùng nước dự trữ bên giường bằng thùng đầy, đó mới về tửu lâu.
Đối với chuyện khuê nữ thỉnh thoảng mua về, Lý Thu Sương quen đến mức tê liệt. May mà lão sư phụ là hữu dụng, sẽ ích cho tửu lâu.
Đường Điềm bảo trong thôn dọn dẹp căn phòng của lão già giữ cửa đây, sẽ là chỗ ở của Khổng sư phụ. Tất cả nước tiếp đãi khách của tửu lâu sẽ do ông quán xuyến.
tạm thời, Khổng sư phụ còn thể ở , theo nàng quân trấn một chuyến.
Một là Đường Hải đang ở quân trấn, nàng yên tâm nên đến thăm. Hai là, sân viện bên quân trấn rộng rãi, đặc biệt là sân thứ ba, chỉ nhà bọn họ mới , đó là nơi để lén !
Lý Thu Sương bận rộn chân chạm đất, khuê nữ thăm nhị nhi tử cũng vui vẻ, tranh thủ mua hai cuộn vải thô bền và khó dơ, hai hộp điểm tâm, và một khối thịt lớn, dặn khuê nữ mang tặng Chu phu nhân.
Đường Hải ăn ở nhà , đưa tiền bạc thì khách sáo, chỉ thể bù đắp bằng những món đồ .
Lý Lão Tứ với vai trò chưởng quỹ tương lai, cũng tiện rời khỏi tửu lâu vài ngày, đ.á.n.h xe ngựa cứ thế đổi thành Khổng sư phụ.
Tuy Khổng sư phụ trông là sắc mặt, nhưng vẫn yên tâm.
Lý Thu Sương chủ động mở lời, dặn dò khuê nữ: “Lần con quân trấn, hãy với Chu thúc thúc của con, tìm thêm cho nhà vài nhân thủ từ bên doanh trại. Sau ở đây cũng mở xưởng đậu phụ, hơn nữa con cứ chạy ngoài, bên theo, yên tâm!”
Lý Nhị gia gia liền bỏ dở công việc, chủ động : “Ta sẽ quân trấn cùng Đường Bảo Nhi, cố gắng một hai ngày là đưa về.”
Thế là, Đường Điềm theo hai lão gia tử một mạch về Đường Gia Bảo, nghỉ ngơi một lát, chuyện với Đường Tam nãi nãi vài câu, ngừng nghỉ chạy đến quân trấn.
Lúc , trời sắp tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-221-lam-nguoi-tot-thi-lam-cho-trot.html.]
Chu phu nhân dẫn các tiểu tử ăn cơm xong, Đường Điềm về, bèn xách cái giỏ vội vàng đến xưởng đậu phụ.
Đường Hải cũng nhớ , dẫn Đại Xuân và mấy đứa trẻ khác chạy phía , lúc Chu tướng quân từ doanh trại trở về, suýt chút nữa chúng tông ngã.
“Mấy thằng nhóc thối tha, gấp gáp đấy hả?”
Chu phu nhân bước từ trong viện, thấy trượng phu liền đáp: “Đường Bảo Nhi đến , các tiểu tử đều vội vã gặp đây.”
“Vậy , cùng thôi! Ta cũng mấy ngày gặp nha đầu đó!” Chu tướng quân xách giỏ giúp thê tử, cùng đến nhà họ Đường.
Đường Điềm và Lý Nhị gia gia dùng bữa xong, đang chuyện với Ngũ thẩm tử cùng những khác, thì Đường Hải và Đại Xuân mấy đứa trẻ chạy .
Đường Điềm nhị ca ôm lên nhún nhảy mấy cái, kịp đặt xuống đất Đại Xuân cướp lấy...
Chu phu nhân theo , vội vàng la lên: “Mấy đứa nhóc thối tha, tay các ngươi mạnh lắm, đừng Đường Bảo Nhi té ngã!”
Chu tướng quân càng tiến lên đoạt lấy cô nhóc mũm mĩm đặt lên vai, ha hả hỏi: “Đường Bảo Nhi, nhớ thúc thúc ?”
“Có nhớ, còn nhớ thẩm thẩm nữa!” Đường Điềm là cao thủ dỗ dành khác, cái ôm , cái cọ má , nhanh khiến cả nhà Chu gia tươi như hoa, hận thể m.ó.c t.i.m cho nàng.
Chu phu nhân lấy đôi giày mới may , ôm cô nhóc mũm mĩm thử xem , nhận hai nụ hôn thật lớn, vui mừng đến khép miệng, cứ lẩm bẩm: “Sao sinh một cô con gái nhỏ thơm tho mềm mại như thế chứ!”
Đùa giỡn một lúc, cùng xuống uống , Đường Điềm lấy đồ , rõ ràng.
“Thẩm thẩm, đây là những thứ mẫu đưa cho . Vải thô dùng để may y phục cho nhị ca và Đại Xuân ca, họ theo thúc thúc luyện võ nên tốn y phục lắm. Thịt heo và điểm tâm cũng giữ ăn, ngày thường nếu ai chọc giận thì chia cho !”
Chu phu nhân ha ha lớn, sảng khoái nhận lấy, đáp: “Vẫn là nương của con cách, mấy đứa nhóc thối tha cứ loạn, như con lừa con, treo củ cải mũi mới kéo !”
Điều nhắc nhở Đường Điềm, nàng hỏi thăm Ngũ thúc một chút, trong nhà mua hai con lừa để kéo cối xay, nàng mới yên tâm.
Các lão binh cũng ăn cơm xong, việc gì liền ở gần đó chuyện vui. Thấy tiểu thư Đông gia quan tâm đến bọn họ như , ai nấy đều vui mừng trong lòng, vạn phần may mắn vì công cho nhà họ Đường.
Vốn dĩ đậu phụ, công việc nặng nhọc và phức tạp nhất chính là xay đậu nành, nay lừa , bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều. Đôi khi còn cảm thấy cầm tiền công như bỏng tay, thực sự là trong lòng!
Thẩm Lão Thất dẫn đầu chủ động tiến lên : “Nhị lão gia, bên ngoài sân nhà chúng còn trống khá nhiều chỗ, mùa cũng gần đến , chúng đậu phụ xong rảnh rỗi việc gì, thể trồng ít rau ?”
Lý lão gia tử Đường Điềm, Đường Điềm vội vàng : “Khoảng đất trống bên ngoài, gia đình đang xây chuồng heo và chuồng gà. Trước đây cứ bận rộn ở Phủ thành, thật sự chậm trễ . Tối nay sẽ bàn bạc với Nhị Lão gia về việc sửa chữa cụ thể , đến lúc đó các vị cứ theo Nhị Lão gia phân phó là .”
“Vâng!” Thẩm Lão Thất đáp lời, : “Có chút việc để thì , cả ngày ăn , chúng ngủ cũng ngon.”
Đường Điềm cạnh Chu tướng quân, hỏi: “Chu thúc thúc, nhà ở Phủ thành mở cửa hàng, sắp bắt đầu bán đậu phụ , hiện giờ thiếu nhất chính là nhân thủ. Thúc thể giúp tìm thêm hai mươi từ doanh trại ? Chế độ ăn uống và đãi ngộ đều giống y như Thẩm sư phụ bọn họ.”
“Được, dĩ nhiên !” Chu tướng quân hề tỏ khó khăn, thậm chí còn vui vẻ, “Ngươi , Thẩm sư phụ bọn họ thường xuyên về doanh trại khoe khoang, bao nhiêu cũng đến nhà các ngươi ! Nếu tin tung , e rằng bên doanh trại sẽ tranh giành đến vỡ đầu.”
“Vậy thì phiền thúc thúc ,” Đường Điềm lộ hàm răng trắng, “Nhà vẫn thích những việc chăm chỉ, đáng tin cậy mà lắm lời, còn những chuyện khác đều dễ bàn bạc.”