Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 217: Giao Dịch Thần Tốc
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:27:36
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời còn dứt, phía thấy một vị quý công tử vận cẩm đoạn trường bào bước theo, hình cao gầy, tiều tụy, tóc tai rối, chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản búi . Gương mặt vốn trắng trẻo, lẽ do lâu ngày gặp ánh mặt trời, càng lộ vẻ yếu ớt, vành mắt thâm quầng, trong mắt tơ m.á.u chằng chịt…
Quả thực là một vị quý công tử hành hạ đến t.h.ả.m hại, biến thành xác c.h.ế.t , giày vò triệt để!
Lý nhị gia gia và Lý lão tứ đều thở dài trong lòng, khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Còn Đường Điềm thì hề bất ngờ, một cả ngày đắm chìm trong sắc d.ụ.c và cờ bạc, còn thể coi là bình thường ?
“Chính các ngươi mua tửu lầu nhà ?” Tề công tử chút thất vọng, nhíu mày, ngữ khí mấy dễ chịu.
Đường Điềm Nhị lão gia và Tứ cữu cữu chịu ấm ức, liền mở lời : “ , chính là nhà mua! Sao, Tề công tử bán nữa, vội trả nợ cờ b.ạ.c ?”
Tề công tử thẳng mặt, kinh ngạc xuống cô bé mập mạp, trong lòng cảm thấy quái lạ kinh ngạc.
“Các ngươi… các ngươi điều tra ?”
Đường Điềm hừ một tiếng, vẫn hề khách khí:
“Không cần điều tra, đầy phố ai cũng . Vẫn là câu đó, Tề công tử bán tửu lầu ? Nếu bán, chúng sẽ thương lượng giá cả. Nếu bán, chúng lập tức rời .”
Nói đoạn, nàng kéo tay Nhị lão gia và Tứ cữu cữu định rời .
Tề công tử theo bản năng liền mở lời ngăn cản: “Khoan , bán, bán!”
Nói xong, cảm thấy khí thế của lép vế, còn một nha đầu áp chế, thực sự cam tâm, vì thế thêm một câu:
“Chỉ sợ các ngươi moi bạc, dám đùa giỡn bổn công tử, hôm nay sẽ cho các ngươi mặt!”
“Ngươi còn giá, chúng trả nổi?” Đường Điềm nãy giờ chân mỏi, thấy bàn ghế liền nghỉ ngơi một chút.
Đáng tiếc chiếc ghế quá cao, nàng leo hai đều thành công.
Lý lão tứ cô bé mập mạp đang treo lủng lẳng ghế, vội vàng nín chạy tới, bế cô bé ngay ngắn.
Tề công tử thấy thì còn khách khí nữa, bật .
Đường Điềm ho khan hai tiếng, giả vờ mất mặt là .
Cứ như , bầu khí căng thẳng lúc nãy bỗng chốc tan biến.
Tề công tử quanh một vòng, nhớ đây khi nơi khai trương, bạn học và bằng hữu tề tựu đông vui nhộn nhịp đến nhường nào.
tất cả đều dường như là ảo ảnh, chính tự tay đập tan.
Suốt chặng đường , giống như trải qua một cơn ác mộng, tỉnh dậy là cảnh tượng tan hoang, thể cứu vãn.
“Các ngươi chuyện của , cũng cần dài dòng nữa. Tửu lầu … gấp gáp bán , trở về kinh đô. ban nãy các ngươi cũng xem qua đó, cả lầu lầu, và sân , đều xây dựng và chăm chút kỹ lưỡng, thể bán rẻ! Nếu các ngươi thật lòng mua, hãy đưa… một ngàn năm trăm lượng bạc!”
Nói xong lời , thực sự chút chột , dù bộ dạng một già một trung niên một nhỏ mắt, tuyệt đối giống thể lấy hơn một ngàn lượng bạc!
Không ngờ, ba xong, ai tỏ quá kinh ngạc.
Đặc biệt là cô bé mập mạp , đôi chân nhỏ đung đưa ghế, bàn tay từ lấy một quả quýt, bóc vỏ ăn : “Mức giá một ngàn năm trăm lượng, nếu là đây khi kinh doanh hưng thịnh thì tính là đắt. giờ tửu lầu mang tiếng , chúng tiếp quản trùng tu , nếu thể đổi tiếng , dù đầu tư bao nhiêu bạc cũng coi như đổ sông đổ biển!
“Như , ngươi cũng đừng khăng khăng một ngàn năm trăm lượng, cũng sẽ đen lòng ép giá. Ngươi nợ sòng bạc một ngàn lượng bạc, sẽ thêm cho ngươi hai trăm lượng lộ phí, tổng cộng một ngàn hai trăm lượng!
“Nếu ngươi đồng ý, chúng hãy nhanh chóng thủ tục sang tên. Nếu ngươi đồng ý, cứ tiếp tục đợi mua, chúng cũng sẽ mua đất, tự xây tửu lầu mới!”
Một ngàn hai trăm lượng?
Điều quả thực chạm đến giới hạn trong lòng Công tử Tề. Trên đường , y cân nhắc kỹ, mức giá cao nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-217-giao-dich-than-toc.html.]
đến khi sự việc thành, y chút cam tâm, luôn bán thêm một chút nữa…
Lão đầu giữ cửa theo phía , thấy chủ nhân của bộ dạng như thì vô cùng sốt ruột. Lão từ Kinh đô đến đây, vợ già cùng con cháu vẫn còn ở điền trang của chủ nhà, thoáng cái hơn một năm gặp mặt.
Chủ nhân mau chóng bán tửu lâu về Kinh đô, lão cũng thể đoàn tụ với gia đình!
“Công tử, giá là hợp lý ! Nửa năm nay căn bản ai đến hỏi thăm! Phu nhân cứ nửa tháng gửi một phong thư, cũng mong sớm ngày về nhà!”
Nghĩ đến hết mực yêu thương , Công tử Tề cũng thấy sống mũi cay cay, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Được, bán! Một ngàn hai trăm lượng, trả hết một !”
Đường Điềm nhảy xuống ghế, tươi đáp: “Đương nhiên! Đi thôi, đến nha môn sang tên, trực tiếp trả cho ngươi ngân phiếu thông dụng!”
Công tử Tề cuối cùng tửu lâu nhà một cái, dậm chân, dẫn đầu bước ngoài.
Lý Lão Tứ một tay ôm lấy cô cháu gái nhỏ đặt lên vai, một tay đỡ lão cha, vội vàng theo…
Có tiền mua tiên cũng , ở nha môn mà đổi khế ước tửu lâu, đó càng là chuyện nhỏ như con thỏ.
Sau khi hối lộ thư mười lượng ngân tử, tân phòng khế xử lý gần như với tốc độ ánh sáng, khi đặt tay Đường Điềm vẫn còn nóng hổi!
Lý Nhị Gia Gia đau lòng đến mức khóe miệng giật giật, nhưng mừng cho ngoại tôn nữ.
Thư cũng đầy vẻ ngưỡng mộ, còn kín đáo hỏi han: “Đây là mua sắm đồ cưới cho khuê nữ trong nhà ? Một cái tửu lâu lớn như trực tiếp tên con gái ?”
Lý Nhị Gia Gia ậm ừ đáp: “ , nhà thương yêu nên cho đứa trẻ.”
Thư còn buôn chuyện vài câu, nhưng Công tử Tề vội vã cáo từ. Y còn trả nợ cờ bạc, gấp rút chuẩn trở về Kinh đô!
Lý Nhị Gia Gia cũng nhân tiện cáo từ, bước khỏi nha môn.
Lý Lão Tứ hề chậm trễ, đưa lão cha và ngoại cháu lên xe ngựa, phóng như bay mất.
Đường Điềm thì nghĩ kẻ nào dám cướp bóc dọc đường, nhưng một chuyện lớn như thành, thì báo cho nhà một tiếng.
Thế là, xe ngựa một mạch về viện tử ở phía Bắc thành.
Lý Thu Sương giặt giũ chăn đệm của con trai xong, đang tranh thủ lúc trời nắng phơi ngoài sân, đột nhiên thấy con gái về sớm, nàng vui mừng, cất tiếng gọi.
“Bảo bối Đường của nương về ? Có đói ? Đợi nương phơi xong chăn đệm sẽ bánh nướng nhân cho con!”
Đường Điềm ôm lấy cánh tay nương , hì hì đáp: “Nương, e rằng bữa trưa hôm nay chúng dùng ở bên ngoài ! Con mới mua một cái tửu lâu, hết dẫn nương xem thử!”
Lý Thu Sương nhất thời phản ứng kịp, vẫn còn phản đối: “Con bé , lãng phí tiền bừa bãi, dù con mua tửu lâu, chúng cũng…”
Đại tẩu Khang bên cạnh nhịn nữa, rống lên một tiếng: “Đường Bảo mua cái gì cơ? Tửu lâu!”
Lý Thu Sương giật , theo bản năng về phía cô con gái đang vẻ mặt đắc ý, chân nàng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.
“Đường Bảo, con… con mua tửu lâu ? Tốn bao nhiêu ngân tử? Đừng dọa nương chứ!”
Đường Điềm chút hối hận vì tiêm vắc-xin cho nương, vội vàng nháy mắt cầu cứu Nhị Lão Gia Gia.
Lão gia tử cũng thương trẻ, lập tức bước tới cứu nguy.
“Thu Sương , con đừng lo lắng. Có một tửu lâu gần thư viện đóng cửa nửa năm nay, Đường Bảo chỉ tốn chút ngân tử là mua . Sau Xuyên ca nhi ở thư viện sách, việc đưa cơm đều tiện lợi.
“Vừa Đường Bảo ở đường, còn với nữa! Nó tìm đầu bếp , những còn sẽ tuyển chọn từ đám con trai, con gái trong thôn chúng . Sau thể theo nhà chúng mà hưởng phúc nữa !”