Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 211: Dùng thực lực để chứng minh!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:27:31
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đường…” Viện trưởng Lưu gọi tên Đường Xuyên nhưng nhất thời quên mất.
Đường Xuyên vội vàng đáp: “Viện trưởng, học sinh tên là Đường Xuyên.”
“, Đường Xuyên!” Viện trưởng Lưu xua tay, kìm nghiêng về phía , hỏi: “Ngươi thật sự khả năng quá mục bất vong? Không loại qua ba bốn mới ghi nhớ một đoạn văn?”
Đường Xuyên khẳng định gật đầu: “Viện trưởng, học sinh qua một là nhớ rõ ràng. Chỉ là, học sinh mới chỉ một cách sơ lược, cơ hội giải nghĩa.”
Viện trưởng Lưu còn định , nhưng lão Phong chút bực .
“Hỗn xược! Một đứa trẻ con dám lớn tiếng lừa gạt bên ngoài! Không xa, chỉ từ khi Đại Tề khai quốc đến nay, chỉ một thiên tài quá mục bất vong, nhập học bảy năm đoạt Thám hoa, nay đang Biên soạn tại Hàn Lâm Viện, thường xuyên Hoàng thượng triệu kiến để giải đáp thắc mắc. Thiên tài tuyệt thế như hiếm thấy đời, ngươi là một đứa trẻ con cho dù khoác lác cũng tìm cớ khác, dám quang minh chính đại chạy tới đây lừa gạt!”
Đường Điềm vốn đang tự hào về ca ca, cái cằm tròn béo hếch lên cao, nhưng kết quả thấy lão già cứ liên tục hạ bệ ca ca , nàng cũng tức giận, hai bước nhảy vọt lên ca ca, dõng dạc :
“Viện trưởng gia gia, học viện là do quyết định, do vị lão quyết định? Chúng là khảo hạch, là khảo hạch, là giữa chừng đổi ?
“Hơn nữa, điều tra thì quyền phát ngôn. Vị lão quen ca ca của , tự kiểm chứng tài năng sách của ca ca , tại ông dám khẳng định ca ca dối? Lẽ nào lời ông chính là kim khẩu ngọc ngôn…”
“Im miệng!”
Mấy vị lão sợ hãi, đồng loạt lên tiếng quát Đường Điềm im lặng. Kim khẩu ngọc ngôn là từ ngữ dành riêng cho Hoàng đế, lời mà truyền ngoài e là lão Phong phiền phức, Đường Điềm cũng sẽ dễ chịu gì.
Đường Điềm quả thật nổi giận, thể Kim khẩu ngọc ngôn, thì sự thật .
“Ta và ca ca trăm phương nghìn kế tìm cách gặp Viện trưởng, cầu xin một cơ hội khảo hạch, là bởi vì học viện là thánh địa học tập trong lòng ca ca . Nơi đây học rộng hiểu sâu sáng suốt, đồng song hiếu học nhiệt tình, Tàng thư lâu chứa nhiều sách nhất, càng tiền đồ quang minh rộng lớn!
“ hiện giờ xem , những thứ lẽ đều , nhưng loại thứ nhất thấy!”
Loại thứ nhất? Tiên sinh học rộng hiểu sâu sáng suốt?
Ha! Thật là một nha đầu ghê gớm!
Đây là mỉa mai Phong quá võ đoán, khảo hạch phủ định ca ca nàng!
Mấy vị đều vẻ mặt phức tạp, lão hữu như , nhưng lão hữu quả thật quá võ đoán và hấp tấp, quát mắng tiểu nha đầu vài câu, nhưng nàng tuổi còn quá nhỏ, tiện so đo…
Lão Phong trợn mắt to như mắt trâu, cả đời đây là đầu tiên một nha đầu bốn năm tuổi giáo huấn!
Ngay khi tưởng ông sắp nổi giận, ông đột nhiên lạnh thành tiếng, phịch xuống ghế, : “Tốt, tiểu nha đầu! Ngươi võ đoán, sẽ cho ca ca ngươi một cơ hội chứng minh! Nếu y quá mục bất vong, hai các ngươi hãy dập đầu một trăm cái, cút khỏi học viện!”
Đường Điềm khoanh tay, hề sợ hãi, hỏi ngược : “Nếu ca ca thật sự quá mục bất vong thì ? Ông nguyện ý dập đầu một trăm cái tạ với chúng ? Ông chắc chắn , ông là học viện, ông tuổi cao, ông cần giữ thể diện mà!
48_“Ta cũng khó ông, thế , nếu ca ca quả thật quá mục bất vong, ông hãy bảo đảm cho ca ca học viện. Tạm thời thư đồng hoặc tạp dịch Tàng thư lâu cũng , tùy ý ca ca lật xem tất cả tàng thư! Ông dám đ.á.n.h cuộc ?”
Lão Phong râu ria dựng ngược, trợn mắt, lập tức đồng ý: “Được, chỉ cần ca ca ngươi quá mục bất vong, sẽ đưa y về bên thư đồng!”
“Không!” Đầu óc Đường Điềm cực kỳ lanh lợi, trực tiếp phản bác: “Phải thư đồng của Viện trưởng, của ông! Ca ca quá mục bất vong, tương lai sẽ tiền đồ lớn. Là của y tất nhiên sẽ cùng vang danh thiên hạ! Ông thua , mất hết thể diện, vạn nhất ông bắt ca ca thư đồng, cho y giày nhỏ, trễ nải con đường công danh của y thì ? Ta nỡ để ca ca chịu ấm ức!”
“Cái nha đầu béo , thật tức c.h.ế.t !” Lão Phong nhảy dựng lên, mấy vị lão khác vội vàng kéo ông .
Viện trưởng Lưu thì gọi Lưu bá, tùy tay tìm một quyển sách giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-211-dung-thuc-luc-de-chung-minh.html.]
Lưu bá giấu chút tư tâm, chỉ lấy một cuốn sách mỏng, bốn mươi trang.
Đường Xuyên nén một , nhận lấy sách liền mở .
Thấy , đều vội vàng im lặng, ngay cả lão Phong cũng xuống, thở hổn hển uống .
Đường Điềm như một con gà chọi thắng trận, lấy một miếng điểm tâm từ trong túi vải, thích thú ăn, lo lắng.
Viện trưởng Lưu thấy, hy vọng trong lòng tăng lên vài phần. Muội mà tự tin đến thế, ca ca hẳn là dối.
Thiếu niên mười một mười hai tuổi, cho dù hai ba mới thuộc, cũng là một mầm non vô cùng hiếm .
Nếu lát nữa chút sai sót nhỏ, y nhất định sẽ giúp hòa giải vài câu, cố gắng giữ đứa trẻ học viện…
Viện trưởng Lưu và các lão chậm rãi uống , nhưng chén đặt xuống, Đường Xuyên khép sách , hai tay trao cho Lưu bá.
“Ta thuộc .”
Mọi đều ngẩng đầu , vẻ mặt mang theo sự tin. Đường Xuyên cho họ cơ hội chất vấn, y lưu loát bắt đầu thuộc.
Một trang, hai ba trang, bốn năm sáu trang…
Lưu bá ngừng lật sách, ngón tay run rẩy vì kích động, thậm chí chút theo kịp tốc độ Đường Xuyên thuộc.
Mà Viện trưởng Lưu cùng các vị khác thì kinh ngạc đến mức nín thở!
Cho đến khi cả cuốn sách xong, căn phòng im lặng một lúc lâu tiếng động.
Đường Điềm vui vẻ đưa cho ca ca, thực tế, nàng tráo thành nước giếng gian.
Đường Xuyên khô cả họng, một chén nước giếng xuống bụng, bộ não tiêu hao nhanh chóng dường như lập tức bổ sung, cảm giác đặc biệt thoải mái, y cảm kích xoa đầu nhỏ.
Đường Điềm hướng về phía ca ca ngọt ngào, giơ ngón cái lên!
Mọi đều thấy cử chỉ nhỏ của hai , Lưu bá nhịn theo, Viện trưởng Lưu cũng từ từ gật đầu.
Riêng lão Phong lẽ tin, đích chọn một cuốn thơ từ tập, là bản cô tịch, nhét cho Đường Xuyên: “Tiểu tử, nếu ngươi cũng thuộc cuốn , … sẽ nhận và tạ tội với ngươi.”
Đường Điềm liếc mắt, cãi với lão già cố chấp , nhưng Đường Xuyên hiệu cho nàng ngoan, mở sách …
Lần , Đường Xuyên dùng thời gian một nén nhang, khi khép sách nữa, y chậm rãi thuộc. Trong đó nhiều chữ hiếm lạ, y chút khó khăn. Thậm chí một chữ , y còn dừng mô tả cách , hỏi Viện trưởng Lưu âm…
Mấy vị lão sớm còn nghi ngờ gì, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và quý trọng. Họ gần như tranh giúp giải đáp thắc mắc, chêm những lời khen ngợi!
Đợi đến khi trang cuối cùng xong, trán Đường Xuyên lấm tấm mồ hôi, Viện trưởng Lưu vội vàng đưa khăn tay, : “Đứa trẻ ngoan, ngươi dối, quả thật năng lực quá mục bất vong! Hôm nay để ngươi chịu khổ ! Cuốn Địa Lý Chí và tập thơ vốn tối nghĩa, nên chậm rãi nghiên cứu mới , thuộc nhanh như sẽ hại trí óc, tuyệt đối thế nữa!”
Lão Phong chút đỏ mặt, ông nén một lúc lâu, cũng coi như trách nhiệm, dậy hành lễ với Đường Điềm và Đường Xuyên.
“Vừa là sai, coi thường hai các ngươi.”