Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 206: Một Lòng Trong Sạch

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:27:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

May mắn , đợi lâu lắm, một tiểu tư trẻ tuổi mở cửa , ngáp liếc , vẻ mặt chút lười nhác và thất vọng.

"Chỉ mấy các ngươi đến thử món thôi ? là ngày càng ít !"

Vị đầu bếp từng bắt chuyện với Lý Lão Tứ lấy lòng, vội vã tiến lên đáp lời: “Tiểu ca , chúng đích xác là đến để thử món ăn! Nhà một món canh gia truyền, từng nếm thử ai khen ngợi! Ta hầm suốt bốn canh giờ đêm qua, liền vội mang tới để cùng nếm thử.”

Một đầu bếp khác cũng sợ bỏ , vội vàng cướp lời: “, đúng! Tổ phụ nhà từng trong Ngự Thiện phòng, cũng lưu truyền vài món ngon...”

Tiểu nhị đến phát chán, liền móc tai. Kể từ khi tin đồn Học viện tìm đầu bếp để chăm sóc các tử đến từ Học viện Hãn Hải lan , đầu bếp đến ứng tuyển, gộp chẳng kém gì tám mươi, một trăm . Mà cả tám mươi đó, ai nấy cũng đều tổ tông từng ở Ngự Thiện phòng!

Hắn đến nỗi tai nổi cả chai , cuối cùng thì , chẳng vẫn ai thông qua !

“Đủ , quản tổ tông các ngươi nấu nướng ở , lát nữa các ngươi cứ việc trình bày bản lĩnh . Chỉ cần thể đạt yêu cầu của Quản sự nhà , các ngươi xưng ngang hàng với tổ tông cũng !”

Nói đoạn, xoay mở hé cánh cửa, hiệu theo.

Lý Lão Tứ và Đường Điềm từ nãy đến giờ vẫn lên tiếng, giờ càng im lặng, lặng lẽ theo đám đông trong.

Tiểu nhị cũng để tâm, cứ ngỡ họ cùng hai vị đầu bếp . Hắn liếc Đường Điềm thêm vài , chút hài lòng vì các đầu bếp dẫn theo trẻ con lúc .

mà, Đường Điềm hề ồn ào, đôi mắt to đen láy như quả nho , còn dễ thương, nên cũng đuổi !

Có lẽ vì tiện cho việc mua bán hàng ngày, cửa Học viện gần phòng bếp lớn. Mọi đầy nửa khắc thì đến một sân lớn.

Hơn ba mươi đang tập trung trong sân, bận rộn , gánh nước, chẻ củi, nhặt rau, ai nấy đều lo việc của , hề hỗn loạn.

Một vị Quản sự trung niên mặc y phục xanh dương đang nhíu mày khác trình bày, thấy đám kéo đến thì liếc qua, vẻ mặt khỏi mang theo vài phần thất vọng.

Hắn thậm chí còn thèm chào hỏi, trực tiếp chỉ hai cái bếp lò trong một căn phòng, thẳng: "Bên trong nguyên liệu, các ngươi chọn món sở trường mà một món ."

Hai vị đầu bếp liền cúi đầu vái chào, lập tức dẫn theo trợ thủ chen chúc trong. Chỉ còn Lý Lão Tứ và Đường Điềm trong sân, trông vẻ nổi bật.

Vị Quản sự trung niên chút nghi hoặc, hỏi: "Các ngươi đến để giúp việc ?"

Lý Lão Tứ lắc đầu, đáp: "Không , chúng cũng đến để thử món ăn."

Quản sự nhíu mày, tự nhận chút nhãn lực, nhưng Lý Lão Tứ thế nào cũng giống dáng vẻ một đầu bếp.

Thực Lý Lão Tứ cũng thấy chột , bảo nướng thỏ gà rừng thì thành vấn đề, nhưng chiên xào nấu nướng, quả thật giỏi. cháu gái dặn dò rõ ràng, dù thế nào cũng thể hỏng việc, bắt đầu thử món đuổi ngoài.

Hắn vội vàng thêm một câu: "Chúng mang theo rau tươi nhà tự trồng, lát nữa Quản sự nếm thử, bảo đảm ngon miệng."

Quản sự trung niên chần chừ một lát, cuối cùng cũng thêm gì, sang một bên uống .

Lý Lão Tứ thầm thở phào nhẹ nhõm...

Trước hai bếp lò, hai vị đầu bếp chỉ huy trợ thủ của xoay vòng, quả thật dáng đại trù sư.

Chẳng bao lâu , hai đích bưng món sở trường của .

Vị đầu bếp đầu tiên hâm nóng món canh hầm sẵn ở nhà, Quản sự trung niên còn nếm thử, chỉ khuấy nước canh qua các vật liệu bên trong như bào ngư khô, bong bóng cá... trực tiếp lắc đầu.

“Không ! Các tử của Hãn Hải vốn là miền Nam, ngày thường vẫn dùng những món . Món canh đối với họ căn bản chẳng gì lạ. Chúng cần những món ăn mang đặc sắc Tái Bắc, ngon miệng ý nghĩa .”

Vị đầu bếp vô cùng thất vọng, vì món canh hao tốn ít công sức, quan trọng nhất là dốc vốn mua nguyên liệu đắt tiền, giờ chỉ một câu gạt ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-206-mot-long-trong-sach.html.]

May mắn , Quản sự hiệu cho tiểu nhị tìm đồ chứa để đổ nước canh , : "Viện trưởng chúng nhân nghĩa, từng dặn dò Bếp viện chúng chiếm tiện nghi của bách tính. Cho nên, món canh cứ coi như chúng mua, ngươi lĩnh hai lượng bạc rời ."

Hai lượng bạc tuy đủ bù chi phí, nhưng cũng gần đủ. Vị đầu bếp mừng rỡ, vội vàng cảm tạ, theo tiểu nhị.

Vị đầu bếp khác chứng kiến từ đầu đến cuối, cũng chút thiếu tự tin, nhưng vẫn thể “dâng cái xí” . Hắn món thịt luộc cay (Thủy Chử Nhục Phiến), màu sắc tươi tắn, vị cay thơm, Quản sự trung niên quả nhiên ăn mấy miếng. Đáng tiếc, đặt đũa xuống vẫn : “Món của ngươi hợp khẩu vị của Tái Bắc chúng , nhưng các tử Hãn Hải thích nhiều dầu và cay nồng!”

Vị đầu bếp lường , cũng dây dưa nhiều, khi hành lễ liền xuống lĩnh bạc.

Lúc , trong sân triệt để chỉ còn Lý Lão Tứ và Đường Điềm là ngoài.

Quản sự trung niên lẽ nản lòng, liền mở lời: “Các ngươi cũng đừng thử nữa, hãy về .”

Không ngờ, Đường Điềm vén tấm vải cotton trắng che bụi chậu sành lên, hỏi: “Thúc thúc Quản sự, về đậu phụ ? Bạch Ngọc Đậu Phụ chính Điện hạ Trung Dũng Thân vương ban tên, hiện giờ nổi tiếng trong quân trấn, cung cấp cho bộ biên quân, dùng cả ba bữa!”

Đậu phụ? Bạch Ngọc Đậu Phụ?

Quản sự trung niên qua, gần như ngay lập tức thu hút bởi những miếng đậu phụ trắng nõn, mềm mại.

Hắn quả thật từng đến tên đậu phụ, nhưng ngốc, trực giác mách bảo món ăn mới lạ lẽ là cơ hội xoay chuyển tình thế.

Hắn ậm ừ đáp: “Các ngươi tự mang theo nguyên liệu, kiên quyết thử món ư? Vậy thì cứ , sẽ chờ thêm một lát.”

Đường Điềm hì hì đậy chậu sành , thẳng bếp, Lý Lão Tứ vội vàng theo , giúp nhặt rau đốt lửa, thậm chí còn tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ đặt cạnh bếp lò.

Đường Điềm xắn tay áo lên, tạm thời một đại bếp.

Ban đầu trong sân để tâm, nhưng cặp cháu thực sự quá kỳ lạ, nhất là cô bé mập mạp nhỏ xíu cầm chảo, thật sự khiến sợ nàng bổ nhào đầu nồi.

Thế là, một vị nhị bếp trẻ tuổi thấy đành lòng, chủ động bước đề nghị giúp đỡ.

Đường Điềm cũng từ chối, cảm ơn nhảy xuống khỏi ghế, đó cẩn thận hướng dẫn nhị bếp cách nấu nướng.

Nhị bếp tính tình chất phác, Đường Điềm hết lời ca ngợi, cổ đỏ ửng vì ngại ngùng, nhưng kỹ năng tay vô cùng thuần thục.

Rất nhanh, một đĩa đậu phụ rau xanh lò, trông hết sức bình thường, thậm chí phần nhạt nhẽo.

khứu giác nhạy bén nhịn tiến đến gần: “Mùi vị gì thế nhỉ, vẻ thanh mát !”

Đường Điềm bưng bát thức ăn đến cho Quản sự trung niên, : “Thúc thúc Quản sự, nếm thử ! Món vì màu xanh của rau, màu trắng của đậu phụ và màu trắng của nước dùng, nên gọi là Nhất Thanh Nhị Bạch!”

Nhất Thanh Nhị Bạch?

Quản sự trung niên sáng mắt lên, cái tên thật sự .

Hắn cầm muỗng, nghiêm túc nếm thử.

Một ngụm canh, một miếng rau, một miếng đậu phụ, đợi đến khi tất cả đều bụng, vẻ mặt của tràn đầy sự kinh ngạc và bất ngờ!

“Đậu phụ là do nhà các ngươi ? Còn rau xanh là do nhà các ngươi trồng?”

Đường Điềm hề ngạc nhiên khi thể nắm bắt chính xác điểm mấu chốt tạo nên vị ngon của món ăn, ngược còn tự hào gật đầu đáp lời.

, đậu phụ là do và nương dậy sớm , rau xanh cũng là do trong thôn đưa tới, cần bao nhiêu bấy nhiêu. Hơn nữa, đậu phụ còn nhiều cách chế biến, đủ để một bàn tiệc thịnh soạn đãi khách quý từ miền Nam tới!”

 

Loading...