Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 198: Như cá gặp nước
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:26:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Thu Sương cũng thành xem , nhưng về thôn, nhất thời thể ngay, thấy khuê nữ liền đồng ý: “Được, nhớ cũng dẫn theo Tứ cữu cữu của con, đừng gây chuyện là .”
“Mẹ yên tâm, Đường Bảo nhi ngoan nhất.” Đường Điềm nhe hàm răng trắng nhỏ, lời đảm bảo mà chính nàng cũng chẳng tin, khỏi mẫu cốc trán.
Đường Hải cũng chơi cùng , nhưng bạn bè trong thôn vẫn còn mong kể chuyện quân trấn, thế là bé do dự hồi lâu, âm thầm quyết định hy sinh một phen vì bạn bè...
Bốn con ăn uống vui chơi thỏa thích, chuyện đến nửa đêm mới chịu ngủ, sáng hôm vẫn thức dậy khi trời sáng.
Đường Điềm leo lên xe ngựa vẫn ngừng ngáp, xe chạy, nàng ườn trong lòng Đại ca ngủ bù tiếp.
Tối qua, nàng bận rộn trong gian, tất cả trái cây và rau xanh thể bán đều nàng thu xếp xong xuôi, định bụng nhân cơ hội kiếm thêm một đợt bạc nữa, nếu nửa tháng nữa rau xanh trong vườn nhà nông đổ bộ, sẽ bán giá cao nữa!
Đường Xuyên một tay ôm , một tay cầm sách, lãng phí bất kỳ chút thời gian nào.
Trên con đường học hành thi cử, chậm chân hơn bạn bè đồng trang lứa quá nhiều. Ngoại trừ lúc sum họp gia đình, luôn tranh thủ từng giây từng phút!
Cơn gió xuân tinh nghịch thổi tung áo choàng bông để cô bé bên trong, tiếc rằng ý đồ nhanh chóng thiếu niên phát hiện, kéo áo choàng bọc càng thêm kín kẽ...
Mặc Trì phủ vẫn náo nhiệt phồn hoa như ngày, tựa như tất cả linh khí và phú quý của Bắc địa đều hội tụ về đây.
Đường Xuyên yên tâm về , đưa nàng về nhà , nhưng nàng lập tức từ chối.
Cô bé mập ngủ dậy vẫy tay nhỏ, Lý Lão Tứ liền nhanh nhẹn thả Đường Xuyên xuống cửa học đường, đó hai cháu tiêu sái rời , phóng thẳng chợ, bỏ Đường Xuyên một bối rối giữa phố.
Hèn chi mẫu dặn dò tới dặn dò lui, lo lắng đến , hóa tự ngoài cứ như cá gặp nước, căn bản thể bắt bóng dáng.
Cẩu Thặng thấy buồn , chỉ quán hoành thánh cách đó xa, rủ rê: “Đại thiếu gia, tối qua phu nhân cho hai trăm văn tiền, là tiền lương tháng của ! Đi thôi, mời ngài ăn hoành thánh, ăn no học đường, kịp giờ.”
Đường Xuyên đương nhiên chuyện , lời gốc của mẫu là, Cẩu Thặng theo thư đồng, tuy ăn mặc ở đều do nhà lo, nhưng cũng coi như là công, tận tâm chăm sóc .
Mỗi tháng cho Cẩu Thặng hai trăm văn để tiêu vặt, trong nhà cất giùm hai trăm văn nữa, giữ đợi Cẩu Thặng cưới vợ hoặc việc lớn cần dùng.
“Đi thôi, hiếm khi ngươi mời khách, cũng xin theo hưởng ké chút vinh quang!” Đường Xuyên mất hứng, theo Cẩu Thặng đang nhảy chân sáo ghé quán hoành thánh.
Chẳng qua, cuối cùng ăn uống no say, vẫn để Cẩu Thặng trả tiền.
Cẩu Thặng chút tiếc nuối ôm chặt cái túi tiền, theo thiếu gia học đường, thầm nghĩ lát nữa sẽ mua chút điểm tâm thiếu gia thích ăn. Vừa hôm nay Tiểu thư cũng ở đây, thể cùng ăn.
Còn Đường Điềm lúc cầm bánh bao nhân thịt, miệng nhỏ dính đầy mỡ, nàng cùng Lý Lão Tứ giao hàng cho hai ba tiệm ăn, về cơ bản mỗi tiệm đều ba mươi cân đậu giá.
“Tứ cữu cữu, chúng Tứ Quý Xuân cuối cùng. Giao xong đậu giá, còn bán thêm ít đồ nữa, lấy bạc mới dạo quanh Học viện Lộc Sơn.”
“Được, hôm nay theo con, con thì đó! Dù đậu giá bán lẻ đưa đến sân nhà , việc gì gấp.”
Lý Lão Tứ một tay kéo dây cương, một tay cũng cầm bánh bao nhai, hai miếng một cái, ăn thật khoái.
Vẫn là theo Tiểu ngoại tôn nữ thành là hưởng phúc nhất, ít nhất là ăn ngon. Ngày thường một , đói bụng cũng nỡ mua một cái màn thầu bánh mì trộn bột, chứ đừng đến bánh bao nhân thịt!
Hắn hề cảm thấy là cữu cữu mà chiếm tiện nghi của ngoại tôn nữ như là mất mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-198-nhu-ca-gap-nuoc.html.]
Hắn và ngoại tôn nữ chính là chiến hữu đáng tin cậy và vững chắc nhất, cứ chuyện ngoại tôn nữ bán đồ , e là trong nhà ai , chỉ là che giấu.
Điều lên điều gì? Nói lên rằng ở chỗ ngoại tôn nữ, còn quan trọng hơn bất cứ ai!
Một lớn một nhỏ giao đậu giá suốt hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến Tứ Quý Xuân.
Việc kinh doanh của Tứ Quý Xuân vì nhiệt độ đậu giá qua nên kém hơn hai phần, nhưng đây chỉ là so sánh nội bộ. Nếu so với các đối thủ khác, Tứ Quý Xuân vẫn là bá chủ tuyệt đối trong ngành.
Hơn nữa, mỗi ngày đều khách chạy đến Tứ Quý Xuân vì ăn đậu giá, miệng ngừng khen đầu bếp của Tứ Quý Xuân tay nghề cao, món đậu giá quả thực tươi mát ngon miệng hơn các nhà khác!
Chưởng quỹ của Tứ Quý Xuân tự nhiên sẽ rằng đậu giá ông lấy từ nhà họ Đường là khác biệt.
Lúc đột nhiên thấy cô bé mập nhà họ Đường đến cửa, chưởng quỹ vội vàng tiếp đón nhiệt tình, còn gọi tiểu nhị dâng điểm tâm và nước.
Đường Điềm cũng khách sáo, ăn điểm tâm, lướt qua việc kinh doanh trong lầu, đó từ chối yêu cầu tăng lượng đậu giá mỗi ngày của chưởng quỹ cáo từ.
Lý Lão Tứ chút luyến tiếc, khe khẽ hỏi ngoại tôn nữ: “Đường Bảo nhi, thể bán thêm đậu giá cho Tứ Quý Xuân chứ? Nhà họ thanh toán bạc sòng phẳng, bao giờ nợ nần, là một khách hàng .”
Đường Điềm cũng giấu , đáp: “Cữu cữu, đậu giá của Tứ Quý Xuân là do và tự tay , khác . Hiện giờ và thường xuyên chạy giữa quân trấn, thôn và thành, ba nơi, căn bản xuể.”
“Ngay cả phần hiện tại, e rằng qua một thời gian nữa cũng dừng .”
“Dừng ?” Lý Lão Tứ chút khó hiểu, hỏi dồn: “Chưởng quỹ Tứ Quý Xuân e rằng sẽ đồng ý !”
Đường Điềm hì hì lắc đầu: “Ông đồng ý cũng quan trọng, bởi vì nhà cũng sắp mở tửu lâu, những món ngon thu hút thực khách như thế giữ cho nhà chứ.”
Mắt Lý Lão Tứ lập tức sáng lên, vẫn luôn mong chờ việc ăn của nhà mở rộng. nghĩ đến thực lực của gia đình, vẫn nhịn mà dội một gáo nước lạnh ngoại tôn nữ.
“Đường Bảo nhi , nhà từng mở tửu lâu, trong thành cũng quen ai. Cho dù chữ đề của Vương gia, e rằng cũng sẽ các tửu lâu khác chèn ép và gây khó dễ. Chuyện nên chờ thêm chút, bàn bạc kỹ lưỡng hơn …”
Đường Điềm quá hiểu suy nghĩ của cữu cữu, đây là xã hội pháp trị, mà là một thế giới quyền thế nơi một tên em vợ của huyện thái gia cũng thể tùy tiện diệt môn bách tính.
nàng hề sợ, bởi vì nhà nàng thế lực, nhưng thể mượn thế.
Còn về mượn thế của ai, thì trông vận may thôi!
“Tứ cữu cữu yên tâm, rõ lợi hại, chúng cứ bán đồ , từ từ bàn .”
Lý Lão Tứ thấy ngoại tôn nữ chủ ý, cũng nhiều lời nữa.
Hai quen đường quen lối tìm đến vài khách quen cũ, đều là quản sự mua sắm của các nhà giàu , thuận lợi bán hết tất cả trái cây và rau xanh, khiến túi tiền của Đường Điềm phồng lên.
Lúc , trời giữa trưa.
Đường Điềm mua ít thịt cá gửi về sân nhà , nhờ Khang đại tẩu nấu thêm món ăn cho , nhưng nàng và Lý Lão Tứ ăn, mà thuê xe đến gần Học viện Lộc Sơn, tìm một tửu quán nhỏ ngóng tin tức.
Buổi chiều, họ thong thả dạo quanh Học viện, ghé tiệm thư họa xem các học tử chép sách mua bút mực, quán ngóng chuyện phiếm về vợ bé của các trong học viện.
Cho đến lúc tối mới về sân nhà …