Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 192: Lợi ích không để chảy ra ngoài ruộng người dưng
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:26:15
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chu tướng quân, ai tìm gây rối cả!” Lý Thu Sương càng lúc càng hạ thấp giọng, giải thích: “Ta giao việc bán lẻ đậu phụ cho Phù Dung tử! Đậu phụ nhà bán sỉ là bốn văn tiền một miếng, bán lẻ là năm văn hoặc sáu văn, lợi nhuận ở giữa cũng hề nhỏ. Ta nghĩ rằng nếu đưa cho ngoài thì chi bằng nhà nhận lấy sẽ hơn, vả Phù Dung tử quen thuộc khu vực , nhà đẻ cũng ít thể giúp đỡ...
“Chỉ là các ngươi bằng lòng , dẫu tiếng tăm ăn buôn bán cũng cho lắm, sợ Phù Dung tử sẽ...”
“Không sợ! Ta sợ!” Chu phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Thu Sương, kích động đến mức còn giữ vẻ đoan trang.
Nàng từng nghĩ đến việc đậu phụ nhà Đường sẽ bán lẻ, nhưng ngờ rằng việc kinh doanh thể thuộc về tay .
Chưa đến cả quân trấn thể bán bao nhiêu đậu phụ, chỉ tính riêng các thôn xóm lân cận cũng tuyệt đối thể tiêu thụ hai mươi mẻ mỗi ngày!
Tính toán sơ lược, mỗi ngày kiếm hai, ba trăm văn tiền, quả thực là chuyện dễ dàng nhẹ nhàng!
Việc phát tài giàu ở ngay mắt, ai còn bận tâm đến chuyện mất mặt chứ!
Hơn nữa, dựa sức lực đôi tay để kiếm tiền, trộm cắp, cướp giật, thì bất cứ lúc nào cũng đáng hổ thẹn!
“Tẩu tử Thu Sương, tỷ cố ý giúp đỡ gia đình một phen! Theo lý mà , gì báo đáp, trong lòng hổ thẹn, nên nhận lấy mối ăn phát tài như ! thực sự quá cần công việc , nên đành mặt dày nhận lấy! Về , tẩu tử chính là chị ruột của ! Nhà tỷ bất cứ việc gì cần giúp, tỷ cứ xem hành động!”
“Muội tử lời khách sáo gì !” Lý Thu Sương nàng trịnh trọng như cho bật , “Gia đình đến quân trấn , vẫn luôn nhờ các ngươi chăm sóc, nhờ mà mới nhanh chóng vững chân. Là cảm tạ các ngươi thì đúng hơn!
“Có chuyện , đương nhiên nghĩ đến nhà chứ, chẳng câu ‘nước phù sa chảy ruộng ngoài’ ? Ngươi đừng xa cách, chúng còn sống cùng cả đời nữa mà, đúng ?”
“Phải, !” Chu phu nhân mừng rỡ khôn xiết, ôm lấy Lý Thu Sương nhảy, hệt như một đứa trẻ.
“Tỷ Thu Sương, tỷ quả thực quá bụng!”
Đường Điềm ở bên cạnh cũng theo, vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm. Chu tướng quân cũng vui vẻ, ôm nàng bé lên tung bổng giữa trung, kết quả ngay lập tức Chu phu nhân giành lấy Đường Điềm.
“Đừng để ngã con bé!”
Lý Thu Sương cũng lên tiếng mời: “Đi nào, sang nhà dùng cơm, bàn bạc chi tiết .”
Ba lớn và một đứa bé đóng cửa viện, khi trở về nhà họ Đường, cơm canh dọn sẵn bàn.
Các lão binh mỗi một bát canh hầm, hai cái màn thầu, ăn vội vàng ngâm đậu.
Lý Nhị Gia Gia thấy xưởng đậu phụ bên quỹ đạo, lo lắng việc nhà sắp đến mùa vụ, đậu giá mà dân làng gửi Mặc Trì phủ bán buôn thế nào, nên buổi chiều lão nhân gia liền đ.á.n.h xe trở về thôn.
Còn Lý Kim và Đường Ngũ Thúc tiếp Chu tướng quân uống một bát rượu, cũng ngoài bận rộn. Ngũ thẩm tử và Lan Thảo càng tưới đậu giá, ăn uống no nê cũng sớm rời khỏi bàn.
Chỉ còn Chu phu nhân về việc ngày mai về nhà đẻ, để rước “cứu binh” về!
“Ba vị ca ca nhà đẻ của , đều là những thạo việc, sức lực tràn trề, bao giờ chịu lười biếng. Đáng tiếc nhà truyền nghề nghiệp gì, chỉ dựa mấy mẫu đất trong nhà, căn bản đủ sống qua ngày!
“Vốn dĩ họ lính cũng thể một con đường sống, nhưng ruột tử trận ngoài quan ải, để mợ và các con chịu ít khổ sở.
“Mẫu sợ hãi, quyết cho phép các ca ca tòng quân. Bởi nhiều năm nay, ngoài việc đồng áng, các ca ca chỉ thuê kiếm sống, nhưng cuộc sống vẫn vô cùng chật vật.
“Giờ đây công việc bán đậu phụ , coi như các ca ca đến ngày giải thoát. Con trai, con gái nhà họ cũng mười ba, mười bốn tuổi, còn thể phụ giúp một tay, tuyệt đối sẽ hỏng công việc bán đậu phụ , tỷ Thu Sương cứ yên tâm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-192-loi-ich-khong-de-chay-ra-ngoai-ruong-nguoi-dung.html.]
“Yên tâm, đương nhiên là yên tâm !” Lý Thu Sương đáp lời, “Ngươi là sảng khoái nhiệt tình, các ca ca nhà đẻ của ngươi chắc chắn cũng sai ! Thế nhé, sáng mai ngươi qua đây mang mấy khối đậu phụ về nhà đẻ, dẫu thì các ca ca ngươi cũng cần đậu phụ mùi vị , mới thể ngoài bày bán chứ, đúng ?
“Nếu như họ đồng ý, thì ngày sẽ bảo Thẩm sư phụ bọn họ thêm mười ván đậu phụ nữa. Ngươi thấy thế nào?”
“Được, là nhất! Cứ từ từ thôi, thà rằng lúc đầu đủ bán, cũng nên quá nhiều. Vạn nhất chỗ nào xảy sai sót bán , cũng lãng phí đậu phụ!”
“Sáng mai nhất định sẽ đến, sẽ chuẩn sẵn cho ngươi.”
Mấy câu rõ ràng, Chu phu nhân liền gọi các con về nhà. Nàng thực sự quá phấn khích, hận thể một bước về nhà đẻ, nhưng lấy đậu phụ, với lâu về nhà, cũng cần ghé phố mua mấy cân rượu biếu cha, mua hai gói điểm tâm cho chứ!
Đại Xuân mấy đứa về nhà bà ngoại, cũng vui mừng nhảy cẫng lên. Cuối cùng, chúng khoe khoang với Đường Hải: “Con sông cạnh nhà bà ngoại lớn lắm, Tam cữu cữu bắt cá đặc biệt giỏi. Ngày mai uống canh cá , đợi bọn tự tay bắt cá mang về cho ngươi nhé.”
Đường Hải thấy động lòng, ánh mắt mong chờ mẫu . Lý Thu Sương lo lắng con trai sẽ gây phiền phức cho Chu phu nhân, giả vờ thấy.
Ngược , Đường Điềm đành lòng để ca ca thất vọng, bèn giúp đỡ: “Nương, ban ngày Thôi bá bá chắc chắn bận rộn, Nhị ca châm cứu e rằng đợi đến quá giờ Ngọ. Chi bằng cứ để Nhị ca theo Đại Xuân ca bọn họ chơi , chắc chắn sẽ trễ việc châm cứu .”
Chu phu nhân cũng vội vàng : “Nhà ai chẳng đứa con trai nghịch ngợm, đừng cứ bắt nó nhốt trong nhà mãi. Cứ để Hải ca nhi cùng , bảo đảm sẽ chăm sóc nó chu đáo.”
Đường Hải kéo tay áo mẫu , cầu xin: “Nương, con nhất định gây họa, con sẽ về sớm.”
Lý Thu Sương con trai chuyện trôi chảy như , quả thực là sắp hồi phục, nàng cũng vui mừng gật đầu.
“Vậy , chạy lung tung, lời Chu thẩm thẩm đấy!”
Đại Xuân mấy đứa vui vẻ hò reo, kéo Đường Hải nhảy nhót, ngừng kể lể thôn làng nhà bà ngoại vui vẻ đến mức nào…
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu phu nhân dẫn theo ba đứa trẻ quần áo sạch sẽ, đến nhà lấy đậu phụ và đón Đường Hải. Lý Thu Sương gói đủ tám khối đậu phụ, đầy một giỏ.
Chu phu nhân chút luyến tiếc, dù bán đậu phụ cũng bốn mươi văn, nhưng nghĩ đến cả nhà đẻ lớn bé mười mấy miệng ăn, nàng đành nhận lấy.
Đường Điềm chuẩn cho ca ca một chiếc túi đeo vai đựng kẹo và điểm tâm, Đường Hải ôm nó như bảo bối trong lòng, vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ bắt cá nhỏ mang về cho …
Khi mặt trời nghiêng về phía Tây, Chu phu nhân dẫn theo mấy đứa nhỏ cuối cùng cũng về, bên cạnh còn phụ và ba ca ca của nàng !
Lần , Lý Thu Sương và Đường Điềm mời đến nhà họ Chu dùng cơm. Để tránh điều tiếng, vợ chồng Lý Kim cũng cùng .
Đường Điềm vốn xem gia đình họ Triệu ăn ở cư xử , nhưng nhị ca châm cứu, nàng bé đành cùng ca ca tìm Thôi đại phu.
Khi trời tối, Thôi đại phu yên tâm, đích đưa hai trở về, đồng thời mang theo vài cái màn thầu bột mì mới lò.
Đường Điềm vội chạy đến Tam tiến viện tìm mẫu , “Nương, gia đình họ Triệu thế nào , ngày mai là bắt đầu bán đậu phụ ?”
“ , nhà đẻ của Chu thẩm tử ngươi đều là những thật thà chất phác. Họ chỉ kéo mấy bao đậu trong nhà tới , mà nhà chúng thích ăn dưa chua, còn đựng đầy một thau. Ngày mai đợi họ tới lấy đậu phụ, chúng sẽ về Đường gia bảo. Nếu , đại ca ngươi e rằng sẽ đuổi tới đây mất thôi!”
Đường Điềm đáp: “Được, sáng mai cũng để ít tào phớ mời các Triệu bá bá dùng bữa nhé! À, còn nữa, bảo Đại cữu cữu mang thêm một ít qua cho Thôi bá bá. Thôi bá bá còn than phiền với , là nhà món ngon mà còn nhớ đến nữa .”
Trang quảng cáo bật lên