Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 183: Thêm Người Nhập Khẩu
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:26:05
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái đầu nhỏ của Đường Điềm cũng gật gù liên tục, nàng giòn giã : “Mẫu Vương gia bá bá là , các thúc thúc trong quân cũng là , chúng đậu hũ cho bá bá và thúc thúc ăn, bá bá và thúc thúc mới sức mạnh đ.á.n.h kẻ !”
Vương gia giơ tay hiệu Lý nhị gia gia dậy, hỏi Đường Điềm: “Nhà ngươi và trong thôn đều là những , mang đậu hũ đến đây, cũng xem như lập công lớn, các ngươi thưởng gì đây?”
“Phải, thưởng, Bảo nhi thưởng!” Đường Điềm vỗ vỗ tay nhỏ mập mạp, dường như mới nhớ chuyện quan trọng .
Ánh mắt Vương gia lóe lên, nụ nhạt đôi chút.
Không ngờ, câu tiếp theo của Đường Điềm là: “Vương gia bá bá, chữ ạ? Đặt cho đậu hũ nhà một cái tên ? Nếu thể thì càng , đợi nhà ngoài bán đậu hũ, thể là Vương gia bá bá thích ăn nhất! Đậu hũ nhà nhất định sẽ bán nhiều!”
Vương gia sững sờ, lớn, liên tục đáp: “Được, ! Vương gia bá bá sẽ cho ngươi một tấm biển, để đều nếm thử món đậu hũ vĩ đại mà Trung Dũng Thân Vương thích ăn nhất!”
Thống lĩnh vệ vội vàng chuẩn bút mực. Vương gia xắn tay áo, suy nghĩ một lát, hạ bút xuống bốn chữ lớn “Bạch Ngọc Đậu Hũ”!
Mọi đều phấn khích vỗ tay hoan hô. Chu Tướng quân cẩn thận cầm lấy bức chữ, miệng kêu lên: “Ta sẽ tìm khắc tấm biển ngay!”
Lý nhị gia gia cũng gật đầu kích động: “Ta nhất định sẽ bảo Thu Sương treo nó ở cửa xưởng đậu hũ!”
Vương gia dặn dò thêm vài câu, đưa đậu hũ sổ sách thu mua cố định của quân đội, lượng cụ thể sẽ do Chu Tướng quân cùng doanh trại hậu cần cân nhắc quyết định.
Lý nhị gia gia càng thêm vui mừng, lượng đủ để duy trì một xưởng đậu hũ. hiện tại xưởng ở nhà còn thành hình, về nhà gấp rút chuẩn thôi!
Mọi thấy Vương gia vẫn dùng xong bữa, liền vội vàng cáo từ.
Đường Điềm dường như chút quyến luyến, ôm lấy cánh tay Vương gia, nhỏ giọng thầm với y: “Vương gia bá bá, Bảo nhi tìm thấy một loại trứng bảo bối, ngon lắm! Đợi Bảo nhi trồng xuống, đến mùa thu sẽ thu hoạch thật nhiều, mang đến cho Vương gia bá bá nếm thử!”
“Được, Vương gia bá bá chờ!” Vương gia nghĩ là lời đùa của trẻ con, để tâm.
Dù đậu hũ là do nha đầu nhỏ thực hiện lời hứa đó, nhưng phép màu như thế một là , ai thể ngày nào cũng mang chứ?
Đường Điềm cũng Vương gia tin, nhưng nàng thêm gì, chỉ vô cùng mong đợi đến mùa thu, Vương gia sẽ kinh ngạc đến mức nào khi thấy những ruộng bắp ngô và khoai tây chất đống!
Một nhóm đến doanh trại hậu cần, Chu Tướng quân liền cất giọng lớn gọi phụ trách, đó là một trung niên nhân tên Trần Hồng, hình cao lớn nhưng tật một bên chân, rõ ràng là một thương trong chiến trận nào đó.
Quả nhiên, Chu Tướng quân vỗ mạnh vai , giới thiệu với : “Đây là Trần Thống lĩnh, Thống lĩnh vệ của Vương gia, thương ngoài ý nên chuyển đến quản lý doanh trại hậu cần. Sau các ngươi đưa đậu hũ tới đây, cứ tìm là .”
Trần Hồng vẻ thích , việc vô cùng nghiêm túc. Hắn hỏi rõ chuyện, đó tỏ vẻ vui mừng khi đậu hũ đưa sổ sách thu mua.
Bởi vì mượn bếp lò, cũng , mấy miếng đậu hũ còn sót chia ăn, cũng nếm thử, quả thật là món đồ .
Cho nên, lúc gật đầu : “Trước Lý Nhị thúc thông qua Hồ thúc bọn họ giới thiệu đưa giá đỗ , gặp Lý Nhị thúc . Giá đỗ vẫn luôn , hàng kém chất lượng, cũng đủ cân đủ lạng. Hy vọng đậu hũ nhà các ngươi cũng như , chỉ cần nhà các ngươi xảy sai sót, sẽ trả tiền đúng hạn, chậm trễ.”
“Đa tạ Trần Thống lĩnh, nhà trú ngay tại trấn , hơn nữa xưởng đậu hũ cũng dự định dùng những lão lui quân của chúng , vì về mặt chất lượng nhất định sẽ lơ là, xin cứ yên tâm.” Lý nhị gia gia dắt Đường Điềm, mở lời cam đoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-183-them-nguoi-nhap-khau.html.]
Trần Thống lĩnh thấy chút kinh ngạc, đầu Chu Tướng quân, Chu Tướng quân lớn, đáp:
“Không sai, đó nhờ ngươi tìm giúp mấy lão binh tháo vát chịu khó, chính là vì xưởng đậu hũ của Đường gia! Đây mới là đợt đầu tiên, lẽ còn tiếp tục tìm nữa.”
Lý nhị gia gia nhớ lời dặn của cháu gái khi khỏi nhà, y cũng đầy tự tin.
Đậu hũ là việc buôn bán độc nhất vô nhị của nhà cháu gái , nếu lão nào xưởng đậu hũ, cần ký khế ước bảo mật, bao ăn bao ở, mỗi quý còn hai bộ y phục, tiền công mỗi tháng năm trăm văn, hồng bao dịp lễ tết tính riêng.”
“Đương nhiên, nếu nguyện ý ký tử khế, nhà càng hoan nghênh. Ăn ở mặc đổi, tiền công sáu trăm văn, hơn nữa còn chịu trách nhiệm dưỡng lão tống chung.”
Nói xong, y sợ Trần Thống lĩnh yên tâm, : “Những điều đều thể văn tự, chứng và bảo lãnh. Cháu trai đang theo học ở Mặc Trì phủ, sẽ thi cử quan, nhà tuyệt đối sẽ bội tín thất nghĩa, trái lương tâm, ảnh hưởng tiền đồ của đứa trẻ.”
Đường Điềm cũng cố gắng gật cái đầu nhỏ, : “Trần thúc thúc, nhà nhà lớn, thể chứa nhiều . Việc buôn bán giá đỗ nhà cũng kiếm tiền, sẽ để đói .”
Trần Thống lĩnh hít sâu một , thật:
“Ta chuyện Đường gia các ngươi, vốn dĩ nhúng tay . Không ngờ là vì xưởng việc, hơn nữa việc ăn ở đều sắp xếp thỏa đáng đến thế. Nếu các ngươi thể giữ lời hứa, thì các lão bảo vệ chủ nhà cũng là lẽ trời tất nhiên, ai thể một chữ ‘’!”
“Ấy, thế mới chứ!” Chu Tướng quân vỗ mạnh lưng Trần Hồng, trêu chọc: “Ngươi đúng là đồ cứng đầu, may mà đến tìm ngươi mấy bận, nhất định Lý Nhị thúc rõ ràng mặt, ngươi mới chịu mở lời.”
Trần Hồng trừng mắt một cái, cũng thèm để ý đến kẻ trò . Hắn lấy một danh sách từ trong lòng, qua, cuối cùng khoanh mười cái tên, đưa cho Chu Tướng quân.
Chu Tướng quân xem từ đầu đến cuối, vô cùng hài lòng, cuối cùng với Lý nhị gia gia: “Nhị thúc yên tâm, những đều là thanh niên cường tráng, là những tay việc giỏi. Nếu đ.á.n.h , một đấu hai cũng thành vấn đề.”
Lý nhị gia gia tự nhiên tin tưởng , liên tục gật đầu.
Rất nhanh, Trần Hồng gọi đến, xếp thành một hàng.
Quả nhiên, mười đều ba mươi tuổi, mất nửa bàn tay, chân khập khiễng, mù một mắt, nhưng đều là thương tật quá nghiêm trọng.
Trần Hồng đó chuyện Đường gia với bọn họ , giờ thêm về công việc đậu hũ và đãi ngộ ăn mặc, những lập tức đồng ý.
Bọn họ đều là những cô đơn nhà cửa, quê nhà thì hoặc là thể về, hoặc là còn nhân. Rời khỏi trấn quân , ở trấn quân thì cách nào mưu sinh, chỉ thể vài việc lặt vặt trong doanh trại hậu cần, mặt dày ăn một bữa cơm, cầu sống sót.
Giờ đây nơi nguyện ý thu nhận bọn họ, công việc cũng là vì ba bữa ăn trong quân, việc ăn ở đều chăm lo, thậm chí còn lo dưỡng lão tống chung.
Chuyện như thế , ai đồng ý thì quả là kẻ ngốc!
Thế là, mười đều ký tử khế.
Chu Tướng quân và Trần Thống lĩnh chứng, Đường Điềm với tư cách là chủ nhà, bàn tay nhỏ mập mạp nắm cán bút sắp sửa ký tên, thì đột nhiên Trần Hồng giữ !