Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 182: Lời Đường Bảo Nhi nói, tứ mã nan truy!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:26:04
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Điềm cũng lớn tiếng múc một thìa canh cá diếc đậu phụ cho Chu Tướng quân, hì hì đề nghị: “Chu thúc thúc, ngày mai và Nhị lão gia sẽ đến hậu cần doanh, những món ăn ngon , Chu thúc thúc mang dâng cho Vương gia bá bá ăn, ?”
“Được, chỉ cần Vương gia nếm qua, đảm bảo sẽ đồng ý!” Chu Tướng quân cho cơm bát canh, húp ‘xì xụp’ ăn ngon lành, hề cảm thấy khó khăn chút nào.
Dẫu , chỉ cần kẻ ngốc, đều sẽ thích đậu phụ, đó giá đỗ nền tảng, Vương gia thể đồng ý!
Chu Phu nhân hỏi: “Thu Sương tẩu tử, đậu phụ tẩu định bán với giá nào?”
Lý Thu Sương sớm bàn bạc với khuê nữ, trong lòng tính toán.
Một cân đậu chừng hơn bốn cân đậu phụ, tính gộp cả nguyên liệu thô và nhân công, thì một cân đậu phụ giá vốn một văn rưỡi, lợi nhuận vẫn tương đối lớn.
Tuy trong nhà giàu bằng nghề đậu phụ, nhưng ủng hộ quân đội, để vững ở Tắc Bắc, thì thể đặt giá quá cao. Muốn kiếm tiền bạc, vẫn bắt đầu từ việc bán lẻ.
Lúc , nàng đáp: “Mỗi khối đậu phụ nặng một cân, đủ để hầm canh hoặc hầm rau cho bốn ăn, bán cho doanh trại tính là ba văn tiền, bán lẻ là năm văn tiền. Không Chu Tướng quân thấy đắt ?”
“Không đắt!” Chu Tướng quân lắc đầu, y thậm chí còn cảm thấy rẻ ngoài sức tưởng tượng, dù giá đỗ còn hai văn một cân, đậu phụ lợi ích hơn giá đỗ nhiều, càng hợp khẩu vị của những đại hán bụng to trong doanh trại!
Y dậy, cung kính hành lễ với Lý Thu Sương, chân thành cảm ơn.
“Thu Sương tẩu tử, đa tạ tẩu nghiền ngẫm món đậu phụ ngon như , còn bằng lòng nhường lợi cho quân đội, để thể ăn no, ăn ngon!”
“Chu Tướng quân khách khí , thật sự dám nhận!” Lý Thu Sương vội vàng né tránh: “Nhà chúng là biếu cho quân đội, vẫn kiếm tiền bạc…”
Chu Phu nhân kéo nàng , cũng cảm thán lời cảm ơn: “Tẩu tử, tẩu xứng đáng nhận lễ ! Đây là công việc độc nhất của nhà tẩu, đừng là ba văn một cân, dù là năm sáu văn mười văn cũng bán ! Nay bán rẻ thế cho quân đội, quân trung đều cảm kích!”
Lý Thu Sương chất phác, đáp: “Trước đây nhà ở xa, chỉ biên quan chiến hỏa ngừng, đợi đến khi thực sự dọn đến ở, mới sống khổ sở bao. Giờ đây chúng biên quân che chở, khả năng giúp một tay, tự nhiên cũng dốc sức nhiều hơn. Dù chỉ là vài tấm đậu phụ, quân trung chê, chúng sẽ cung cấp mãi!”
Chu Tướng quân xong trong lòng nóng ran, nhịn thở dài: “Tẩu tử quả là thấu hiểu đạo lý, Đường Đại Dũng thật đúng là mắt mù!”
Mọi thấy cái tên , đều im lặng trong giây lát.
Chu phu nhân trừng mắt phu quân một cái, trách mắng: “Ngày vui vẻ , nhắc đến cái thứ dơ bẩn đó chi! Món đậu hũ ngon như thế cũng nhét kín miệng !”
Chu Tướng quân ngượng nghịu rụt cổ, vội vàng gắp đậu hũ nhét miệng. Cái vẻ sợ vợ khiến khỏi thầm.
Không khí tức thì lên, một miếng, một miếng, ăn uống trò chuyện vui vẻ vô cùng, mãi đến nửa đêm mới tan.
Ba bữa ăn trong quân doanh đều đơn giản, mục đích chính là ăn ngon, mà là ăn no. Cho dù là thống soái, cao quý là Thân vương, đồ ăn cũng thể hơn binh lính là bao.
Trưa hôm đó, Thống lĩnh vệ đang cùng Trường tùy cận của Vương gia bàn bạc về bữa trưa của Vương gia trong lều nhỏ, cả hai đều chút lo lắng.
Vương phi dặn dò từ sớm, bảo bọn họ chăm sóc sức khỏe Vương gia, ăn mặc đừng quá tiết kiệm. Cho dù tiền bạc trong quân đủ, Binh bộ thường xuyên trì hoãn việc cấp phát lương thảo và bổng lộc, nhưng cứ cách hai tháng Vương phi gửi đồ ăn thức uống tới.
Đáng tiếc, Vương gia gương, cùng chia sẻ ngọt bùi cay đắng, mỗi đều cất xiêm y lộng lẫy đáy hòm, còn đồ ăn thì gửi hết đến doanh trại thương binh. Cuối cùng, những thứ lọt tay Trường tùy quả thực ít ỏi vô cùng.
Bọn họ vốn bồi bổ cơ thể cho Vương gia, nhưng cơm canh rẻ quá nổi bật, việc quả thực quá khó khăn!
lúc , Chu Tướng quân vén rèm cửa bước , thấy bộ dạng hai thì lớn, kéo cả hai đến doanh trại hậu cần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-182-loi-duong-bao-nhi-noi-tu-ma-nan-truy.html.]
Vương gia tuần tra doanh trại trở về, quả thực chút mệt mỏi. Thời gian tha cho ai, dù y cũng ngoài năm mươi tuổi .
Sau khi cởi bỏ chiến giáp, rửa tay rửa mặt xong, y ngửi thấy một mùi thơm, lập tức vô thức về phía đó.
Trên chiếc bàn nhỏ thường dùng của y, bày mấy bát đĩa, trông đầy ắp.
Y nhíu mày, trách mắng: “Bản vương …”
Thống lĩnh vệ lập tức nhận , giải thích: “Vương gia, thuộc hạ luôn nhớ lời dặn của ! Bữa cơm chỉ tốn hai mươi văn tiền, tuyệt đối đắt!”
Vương gia hiếu kỳ xuống, nghi hoặc hỏi: “Đây là món gì ? Sao tất cả đều trắng nõn nà, tựa như trứng hấp?”
Thống lĩnh vệ toe toét, vội vàng dâng lên một bát cơm trắng.
“Vương gia, mau nếm thử. Đây là món thuộc hạ đích bếp canh đầu bếp , thuộc hạ mạo nếm qua, hương vị tuyệt!”
Vương gia lo lắng hạ độc , y múc một muỗng đậu hũ thịt băm trộn cơm, ăn xong mắt sáng rỡ, kịp chờ đợi truy hỏi.
“Cả bàn thức ăn , thực sự chỉ tốn hai mươi văn tiền ?”
“Vâng thưa Vương gia, thậm chí còn tới hai mươi văn. Món gọi là đậu hũ, giống như giá đỗ, đều từ đậu, vô cùng rẻ!”
“Từ mà ? Ai nghĩ món ngon ? Nếu giống như giá đỗ, chẳng lẽ vẫn là Đường gia?”
“Phải, thưa Vương gia! Chính là Đường gia! Chu Khôi Tướng quân đang dẫn Đường gia đợi triệu kiến!”
Bên ngoài lều, Lý nhị gia gia kéo tay Đường Điềm, thần sắc căng thẳng phấn khích.
Đường Điềm ông lão lo lắng, khẽ khàng khuyên nhủ: “Nhị lão gia gia yên tâm, Vương gia bá bá nhất định sẽ thích đậu hũ nhà !”
Chu Tướng quân nghiêng tai lắng động tĩnh trong lều, cũng hăm hở phụ họa theo: “Phải, đậu hũ ngon như thế, ai mà chẳng thích!”
lúc , rèm lều vén lên, Thống lĩnh thị vệ gọi: “Chu Tướng quân, Lý Nhị thúc, Vương gia lời mời!”
Đường Điềm ỷ nhỏ tuổi, vung vẩy cặp chân mập mạp, lon ton chạy tiên.
“Vương gia bá bá, Vương gia bá bá! Đậu hũ Bảo nhi , thích ạ?”
“Thích chứ!” Vương gia dang tay ôm lấy cô bé mập mạp, lòng tràn ngập vui vẻ.
“Bảo nhi quả nhiên lời giữ lời, thật sự mang đồ ăn ngon đến cho Vương gia bá bá !”
“Đương nhiên , lời của Bảo nhi, tứ mã nan truy!” Đường Điềm vỗ ngực, vẻ lớn, khiến tất cả đều bật .
Lý nhị gia gia và Chu Tướng quân hành lễ, Vương gia hiệu họ xuống, đó hỏi về sản lượng và giá cả của đậu hũ. Y trầm ngâm một lúc : “Bất kể là giá đỗ đậu hũ , đều thể thấy các ngươi nhường lợi nhiều. Bản vương mặt hai vạn binh tướng trong quân cảm tạ sự chân thành của các ngươi!”
“Không dám, dám!” Lý nhị gia gia vội vàng quỳ xuống, chân thành đáp: “Vương gia, cả thôn chúng đều là quân hộ, tự nhiên suy nghĩ cho quân doanh trong việc. Dù cháu gái và các cháu nay chuyển thành nông hộ, nhưng vẫn luôn ơn công lao khó nhọc bảo vệ đất nước của các trong quân, nguyện ý dốc lòng dốc sức vì quân doanh.”
Bổn trạm quảng cáo bật lên