Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 16: Ăn no, ăn ngon là đại sự hàng đầu!

Cập nhật lúc: 2025-10-02 03:38:34
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặc dù cuối thu, mùa đông sắp sửa đến nơi, nhưng ánh mặt trời vẫn còn mang theo chút nóng bức. Độ ẩm do trận mưa nhỏ mang đó biến mất còn dấu vết.

 

Lý nhị gia gia rảnh rỗi việc gì , cứ chắp tay lưng loanh quanh trong thôn, lớn tiếng nhắc nhở các nhà mau chóng tích trữ củi lửa. Tính khí của lão thiên gia phàm nhân thể đoán , nhỡ chỉ một đêm tuyết rơi và mùa đông đến thẳng.

 

Giếng nước ở góc sân nhà họ Đường cuối cùng cũng hai thước nước tích trữ, Lý Thu Sương mừng đến phát điên, nàng bánh gỗ, múc từng thùng nước lên, đó nhanh chóng tháo gỡ áo khoác và quần bông cũ mua ở thành, giặt sạch lớp vỏ ngoài, còn bông bên trong cũng giũ phơi nắng, đập cho tơi xốp.

 

Ngay cả bông mới và vải dùng để may áo khoác mới cho con gái nhỏ cũng nàng đem phơi nắng.

 

Thím Ngũ ở phố Nam và chị dâu Khang ở chân núi phía Đông rủ tới chơi, thấy nàng bận rộn như , cả hai đều xắn tay áo lên giúp đỡ.

 

Thím Ngũ hình to lớn, ngoài bốn mươi, tính tình thẳng thắn, giọng cũng lớn. Nàng cầm gậy gỗ đập bông, đùa: “Thu Sương , cũng là thiên vị cơ đấy! Mình và các con trai thì mua áo bông cũ, may cái mới cho con gái nhỏ, sợ mấy đứa con trai mẩy !”

 

Lý Thu Sương lắc đầu, đáp lời: “Xuyên ca nhi hiểu chuyện nên tranh giành, còn Hải ca nhi thì chỉ ăn thôi, bọn chúng đều để ý mấy chuyện . Hơn nữa…”

 

Nàng dừng một chút tiếp: “Hơn nữa, đây lão thái thái luôn mắng Đường Bảo Nhi là đồ lỗ vốn, đến cả bánh cám cũng chịu cho thêm miếng nào, con bé chịu ít khổ sở. Giờ đây là chủ gia đình, luôn đối xử hơn với đứa con gái .”

 

Trượng phu của Khang đại tẩu tử là Đường Khang cùng lứa với Đường Xuyên, nên nàng coi là cháu dâu mặt Lý Thu Sương. Thấy câu chuyện vẻ vui, nàng vội vàng an ủi.

 

“Thím đúng, con gái chỉ thể hưởng phúc ở nhà đẻ, về nhà chồng sẽ còn tự do nữa, hiện giờ cần cưng chiều nhiều hơn. Vả , Đường Bảo Nhi thật sự quá đáng yêu, còn cao bằng cái chày mà cả ngày lên núi đốn củi, thật sự quá giỏi giang.”

 

Thím Ngũ tiếp lời, giọng đầy vẻ hâm mộ.

 

thế, con bé cứ cách dăm ba bữa tìm đồ , khiến cả làng ai cũng lẽo đẽo theo nhặt chút lợi lộc, nhưng tiện thể hiện , chỉ thể trằn trọc như lật bánh trong khi ngủ.”

 

Khang đại tẩu tử và Lý Thu Sương đều bật , nhưng xong khỏi cảm thấy xót xa hơn.

 

Năm tháng quá khắc nghiệt, vì để sống sót, nhà nào mà chẳng vắt óc suy nghĩ để cho bụng no.

 

Nhớ ngày xưa, khi thời tiết còn thuận lợi, khắp núi rừng là sản vật, chỉ cần lười biếng thì nào cũng mang đầy giỏ về.

 

Đáng tiếc…

 

Lý Thu Sương tranh thủ bếp luộc nửa gáo hạt dẻ, kéo Thím Ngũ và Khang đại tẩu tử cùng ăn, hai từ chối đành lấy vạt áo hứng lấy vội vã trở về nhà.

 

Không cần , đó là vì họ tiếc dám ăn, mang về dỗ dành con cái…

 

Lý Thu Sương cũng ngoại lệ, nàng bóc vỏ sạch sẽ hạt dẻ còn , cất , đợi con cái trở về ăn.

 

Đường Điềm dẫn trưởng ngốc nghếch của vẫn như cũ đốn hai bó củi khô mỗi ngày, sáng, trưa, tối xuống hầm ba để tưới đậu giá, lúc rảnh rỗi còn sắc t.h.u.ố.c cho đại ca, xuống bếp nấu cơm, quả thực bận rộn xoay như chong chóng.

 

dù nàng bận rộn và mệt mỏi đến , nàng cũng bao giờ để nương nhúng tay .

 

Vào núi đốn củi, nàng thể lén lút thu gom đồ vật cất gian.

 

Xuống hầm tưới đậu giá liên quan đến đại kế ăn sinh lời của cả nhà.

 

Việc sắc t.h.u.ố.c cho đại ca dùng đến nước Linh Tuyền trong gian, nhất cũng là nàng tự tay .

 

Nấu cơm càng là chuyện lớn, nếu để nương , với tính tiết kiệm của , cháo gạo lứt nấu thể soi cả bóng !

 

Trải qua hai kiếp, nếu ngoài việc giữ mạng sống, điều gì khiến Đường Điềm quan tâm nhất, thì đó chính là một chữ: ĂN!

 

Chỉ cần còn khả năng, nàng nhất định ăn no, ăn ngon!

 

Chỉ khi bụng lấp đầy, nàng mới tâm tư những việc khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-16-an-no-an-ngon-la-dai-su-hang-dau.html.]

 

, đây thì thôi, nhưng chuyến khi mua sắm ở thành về, nàng bắt đầu nới lỏng tay chân, thử tuồn vật tư từ gian ngoài.

 

Ví dụ như trong cháo gạo lứt, cho thêm mộc nhĩ thái nhỏ, đ.á.n.h tan trứng gà !

 

Ví dụ như lúc nấu canh gà, thêm chút khoai tây cao sản và cà rốt tích trữ trong gian, thái vụn, màu sắc mắt, no bụng, mà cũng khó cụ thể là gì.

 

Đường Hải, thằng bé ngốc , nào cũng ăn húp xì xụp, chẳng thèm quan tâm đang ăn thứ gì.

 

Còn Đường Xuyên đương nhiên sớm phát hiện , nhưng nương , cũng giả vờ như .

 

Cứ thế, từng bữa ăn, sắc mặt cả bốn trong nhà hiển nhiên hơn nhiều, còn vẻ xanh xao vàng vọt, má hóp cũng thêm chút thịt!

 

Hôm nay, Lý Thu Sương cuối cùng cũng lo xong áo khoác và quần bông cho cả nhà, nàng bắt đầu cùng các con lên núi đốn củi.

 

Ba con đốn bốn bó củi lớn trong một ngày, quả thực ít, nhưng so với đống củi lớn của các nhà trong thôn thì vẫn chậm hơn nhiều.

 

Nhớ cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, việc đậu giá cần sưởi ấm căn nhà, củi lửa là thứ thể thiếu, Đường Điềm liền đề nghị mua một ít từ dân làng.

 

Lý Thu Sương cũng ý định , vì khi Lý nhị gia gia ngang qua cổng, nàng chặn .

 

“Nhị thúc, nhà thực sự thiếu củi, trong tay chút tiền rảnh rỗi, nếu bận, thể giúp với bà con trong làng một tiếng chăng? Nhà sẵn lòng dùng một văn tiền đổi lấy hai bó củi, hoặc mười bó củi đổi lấy một cân gạo lứt để tích trữ. Xem xem ai thời gian rảnh thể nhận việc ?”

 

Lời Lý Thu Sương còn dứt, nhiều lớn tiếng hô hào xông tới.

 

“Ta, bằng lòng, việc giao cho !”

 

“Cả nữa, cần tiền bạc, chỉ cần gạo lứt là !”

 

Lý nhị gia gia vội vàng mở lời quát mắng , lớn tiếng : “Kêu la gì đấy, chuyện gì thì từ từ! Mẹ của Xuyên ca nhi ngay đây, còn thể chạy !”

 

Mọi Lý Thu Sương, cô bé phía , ai nấy đều tỏ vẻ ngượng ngùng, hề hề lùi vài bước.

 

Lý nhị gia gia lúc mới hài lòng, mặt hỏi: “Mẹ của Xuyên ca nhi , nhà ngươi định mua bao nhiêu củi?”

 

Lý Thu Sương định trả lời, Đường Điềm nhanh nhẹn đáp lời:

 

“Nhị gia gia, cần năm trăm bó củi!”

 

Năm trăm?!

 

Mọi đều kinh ngạc, nhà bình thường qua mùa đông chỉ cần hai trăm bó, nhà họ Đường chỉ bốn con mà cần nhiều gấp đôi…

 

Điều cũng ngoài dự đoán của Lý Thu Sương, nàng cau mày con gái, nhưng cô bé ngừng nháy mắt với nàng, hiển nhiên là tính toán khác.

 

Lý Thu Sương nhớ đến khả năng thần kỳ của con gái, nàng c.ắ.n răng gật đầu.

 

, Nhị gia gia, nhà cần năm trăm bó củi. Bọn trẻ còn nhỏ, chúng rừng nữa, xin phiền bà con trong thôn giúp lo liệu cho đủ một .”

 

Lý nhị gia gia thầm tính toán, củi cần đến năm mươi cân gạo lứt, thực sự thấy xót ruột.

 

tiện quyết định nhà họ Đường, chỉ đành : “Được, tích trữ nhiều củi hại gì.”

 

Nói đoạn, thương lượng với dân làng vài câu, cuối cùng chọn mười chăm chỉ, thật thà, mỗi nhà nhận năm mươi bó củi.

 

Quả nhiên, đông sức mạnh lớn, sáng hôm xong, đến lúc mặt trời lặn, ngoài cửa nhà họ Đường hơn năm mươi bó củi chất thành đống, bó nào bó nấy to, là cành cây cỡ hai ngón tay, cháy lên sẽ ấm và nóng.

Loading...