Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 148: Đường Hải Không Khiến Người Ta Yên Lòng

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:23:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên doanh trại hậu cần vẫn nấu cơm trưa, giá đỗ mang đến thật đúng lúc. Trương Tam Hổ kéo các già chuyện, thấy đồ nhắm rượu trong giỏ thì đến toe toét.

"Lý nhị ca, đúng là con giun trong bụng , gần đây thèm rượu? Lại còn thịt lừa kho tương nữa, là của tiệm ở cổng thành phía Đông Mặc Trì Phủ ? Ha ha, ăn món là từ ba năm , hôm nay quả thực khai thịt !"

Lý nhị gia gia đắc ý, đặt xuống một vò rượu cao lương, đáp: "Hôm nay bận ? Nếu bận, chúng say về! Cháu gái nhà mua hai con ngựa , cảm ơn ngươi, thúc , nên mới đặc biệt mua đồ nhắm rượu ở Mặc Trì Phủ, hôm nay cái bụng ngươi lợi !"

"Ôi chao, cháu gái điều lắm, đây cũng thơm lây !" Trương Tam Hổ giật lấy vò rượu thẳng về căn phòng y ở.

Đường Điềm kéo Đường Hải theo phía , khi phòng, vài câu, Trương Tam Hổ liền gọi hai già còn cùng đến ăn uống.

Lý nhị gia gia nhân lúc còn tỉnh táo, nhờ một tiểu binh dẫn Đường Điềm và Đường Hải tìm Thôi đại phu.

Quân trấn nơi quanh năm chiến tranh lớn nhỏ dứt, bất kể là tướng quân tiểu binh, việc thương là thể tránh khỏi. Bởi , quân y phụ trách cứu chữa thương địa vị cao.

Thôi đại phu sống trong một dãy doanh phòng phía trong doanh trại hậu cần, một căn phòng riêng biệt, coi như yên tĩnh.

Giờ , y đang phân loại d.ư.ợ.c liệu, lợi dụng thời tiết , thứ cần phơi thì phơi, thứ cần nghiền thì nghiền.

Hai lão binh què chân đang giúp y việc vặt, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.

Bỗng thấy Đường Điềm và Đường Hải đến, Thôi đại phu mừng rỡ khôn xiết.

"Ôi chao, Đường Bảo nhi! Các con cuối cùng cũng đến , còn tưởng các con quên chứ!"

Đường Điềm chạy tới, ôm chặt lấy cánh tay Thôi đại phu, híp mắt chào hỏi.

"Thôi bá bá, đến thăm ? Nhà gói sủi cảo, mang đến cho nhiều! Nhân thịt heo dưa chua đó!"

"Ha ha, xem tiểu nha đầu con vẫn còn lương tâm! Người trong thôn đều khỏe chứ? Đã bắt đầu gieo trồng ?" Thôi đại phu và dân Đường Gia Bảo quen vài tháng, sớm coi Đường Gia Bảo như nửa mái nhà của , vô cùng nhớ nhung.

Đường Điềm sơ qua vài câu, vội vàng báo tin mừng: "Đại ca phủ thành học , trường nhất đó!"

"Ôi chao, đây quả là đại hỷ sự! Đại ca con thông minh, thiên phú sách cao, nhất định sẽ nên nghiệp lớn." Thôi đại phu cũng mừng lây, ngẩng đầu thấy Đường Hải lén lút nép một bên, hận thể trốn y thật xa, y nhịn .

"Hải ca nhi đây! Đừng sợ, bệnh của con đỡ nhiều , hôm nay châm ít kim hơn, đảm bảo đau !"

Đường Hải mắt sáng rỡ, lúc mới bước tới gần, khiến Thôi đại phu lớn.

Hai lão binh quen thuộc với y, cũng theo đó hóng chuyện.

"Thôi đại phu, đây là con cháu nhà y ?"

"Cũng gần như ," Thôi đại phu đáp, "Chúng cùng trải qua sinh tử, từ kinh đô di cư đến đây, vợ con tộc nhân, ngược coi bọn trẻ như con cháu ruột thịt của ."

Nói xong, y mở giỏ xem sủi cảo đông lạnh, đưa cho hai lão binh.

"Sắp đến giờ ăn trưa , phiền hai ngươi mang sủi cảo luộc. Đem ba đĩa đến cho chúng , còn hai ngươi giữ ăn, nếm thử mùi vị ."

Hai lão binh mừng rỡ khôn xiết. Trong quân, ngoài tiên phong quân trận, những còn chỉ dịp lễ tết hoặc khi khao thưởng tam quân mới ăn thịt. Huống hồ đây còn là sủi cảo nhân thịt gói bằng bột mì trắng!

Họ liên tục cảm ơn, vội vàng xuống lo liệu.

Thôi đại phu rửa tay, nhanh nhẹn bắt mạch cho Đường Hải, vẫn châm cứu khiến trông như nửa con nhím gai. Dĩ nhiên, y giữ lời, châm ít kim hơn, tiếc là chẳng thấy khác biệt là bao...

Khi kim bạc rút , sủi cảo cũng mang tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-148-duong-hai-khong-khien-nguoi-ta-yen-long.html.]

Tâm trạng tồi tệ của Đường Hải lập tức sủi cảo chữa lành, ăn no uống say xong liền giường Thôi đại phu ngủ .

Thôi đại phu đắp chăn cho , sợ Đường Điềm lo lắng, giải thích: "Yên tâm, ngủ một lát khi châm cứu sẽ lợi cho việc phục hồi của thằng bé."

Đường Điềm tin tưởng y thuật của Thôi đại phu, gật đầu.

Hai thong thả dùng bữa, ăn xong đóng cửa thong dong dạo quanh đó vài vòng. Lúc về, Đường Hải tỉnh ngủ, mặt trời cũng ngả về tây.

Đường Điềm lo lắng lão gia tử uống quá chén, nên Thôi đại phu liền dắt hai đứa trẻ, mỗi tay một đứa, tìm đến bên ngoài căn phòng của Trương Tam Hổ.

Quả nhiên, ba lão binh cộng thêm một lão gia tử đều đang ngủ say sưa, chỉ thể chờ thêm một lúc.

Đường Điềm nhớ đến Tam cữu cữu Lý Đồng đang đ.á.n.h xe, liền bảo gửi tin.

Thôi đại phu thì sắc canh giải rượu, một bát canh chua cay xuống bụng, bốn tên bợm rượu mới coi như tỉnh táo .

Lý nhị gia gia vô cùng ngại ngùng, đỏ mặt : "Ôi chao, già gặp hàn huyên, uống tới uống lui quá chén ."

Trương Tam Hổ và mấy cũng gãi gãi gáy, hiếm đồ nhắm ngon như , rượu cao lương uống thoải mái, họ vui vẻ nên nốc hết hai vò...

"Nhị lão gia, chúng mau mau về nhà thôi, thì đường trời tối, nương sẽ lo lắng đấy!" Đường Điềm nhân cơ hội quen với bát canh giải rượu, lén rót thêm chút nước giếng gian cho lão gia tử.

Quả nhiên, lão gia tử uống xong, hiệu nghiệm hơn cả canh giải rượu, từ đầu óc đến dày đều thấy sảng khoái hơn nhiều.

", đúng, thể để con lo lắng, chúng mau trở về thôi."

Nói , ông cáo từ mấy già.

Đường Điềm còn định tìm nhị ca, nhưng phát hiện thấy . Nàng vội vàng sân tìm, nhưng tuyệt nhiên thấy bóng dáng.

Đường Điềm lúc liền cuống quýt, tuy bọn họ thể doanh trại hậu cần, nhưng cũng là nhờ quen Trương Tam Hổ, vả nơi cũng vật tư quan trọng gì. Nếu Đường Hải chạy nơi khác, lỡ gây họa, thì thật là phiền toái lớn!

Hiển nhiên, Lý nhị gia gia và những khác cũng nghĩ tới điều đó, đều bắt đầu lớn tiếng gọi tìm .

Thấy mặt trời khuất về phía Tây sơn, sắp sửa tối đen, vẫn tìm thấy Đường Hải, lúc đều hốt hoảng.

"Ôi chao, hỏng ! Đều tại , nên uống rượu! Làm thể mất con bé, về nhà ăn với Thu Sương đây!" Lão gia tử hối hận vô cùng!

Đường Điềm cũng cảm thấy đầu óc ong ong, cố gắng suy nghĩ xem nhị ca thể chạy . lo lắng quá mức khiến đầu óc rối loạn, cái đầu vốn thông minh ngày thường cũng chẳng thể suy nghĩ .

Trương Tam Hổ và mấy vội vàng khuyên giải, an ủi: "Đừng vội, đây là quân doanh của chúng , chứ trong thành. Thằng bé thể chạy ngoài !"

" , lát nữa lẽ nó thấy lạnh hoặc thấy đói, nó sẽ tự về thôi!"

Đói ? Câu chợt nhắc nhở Đường Điềm, Đường Hải tham ăn, một chút đói cũng chịu , lẽ chạy đến doanh trại đầu bếp tìm thức ăn !

"Doanh trại đầu bếp? Nhị lão gia, nhị ca chắc là chạy đến đó , chúng tìm thôi!"

Đường Điềm kéo lão gia tử định bước cửa, đúng lúc , Đường Hải bưng một cái bầu hồ lô múc nước, bất ngờ về, chạy toe toét.

"Muội, bụng đói, ăn ! Canh giá đỗ, ngon lắm!"

Vừa , đưa bầu hồ lô đến bên miệng Đường Điềm, nàng định gì đó, chẳng kịp phòng uống một ngụm lớn.

Nàng giận buồn , định trách mắng nhị ca vài câu, thì đột nhiên cảm thấy mùi vị trong miệng gì đó đúng...

Loading...