Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 132: Vạn sự đều hạ đẳng, duy chỉ có đọc sách là cao quý!

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:23:07
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điền lão thái cho bẽ mặt, nhất thời im miệng, nhưng Điền lão đầu lên tiếng: “Nếu Tiểu Tứ sống nổi, chúng giữ ba đứa đồ chỉ hao tiền tốn của các ngươi cũng vô dụng. Các ngươi về lấy bạc, nếu lấy về thì hòa ly, các ngươi tái giá nữa, tiền sính lễ cũng đủ để Tiểu Tứ trả nợ cờ b.ạ.c !”

Đây còn là lời ?

Quả thực là bán con gái để cứu con trai!

Hàng xóm láng giềng ở cùng lâu như , đều tưởng Điền lão đầu là chất phác, ngờ còn nhẫn tâm hơn cả Điền lão thái!

“Cái … cái quá tàn nhẫn , con gái cũng là con cái nhà mà, ba đứa cộng cũng bằng một đứa con trai?”

, dù nhà nuôi một con chó, mười mấy năm cũng tình cảm! Sao m.á.u mủ ruột thịt cuối cùng bằng cả súc vật!”

!”

“Chó c.ắ.n , thường ngày sủa lớn tiếng !”

Mọi thất vọng, lời đều dễ .

Ba phụ nữ cũng nữa, lạnh lòng đến cực điểm đó là sự bình tĩnh.

Người phụ nữ lớn tuổi nhất dẫn đầu cúi lạy cha , : “Cha, nương, lễ hỏi khi chúng con xuất giá, cùng với bạc và đồ vật chúng con đưa về nhà , tổng cộng cũng năm sáu mươi lạng , cũng đủ để trả ơn nuôi dưỡng của hai . Từ nay về , chúng con sẽ nữa, hai và Tiểu Tứ hãy sống nhé!”

Nói xong, họ chen qua đám đông bỏ , khiến hàng xóm láng giềng đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Đương nhiên Điền lão đầu và Điền lão thái tức giận đến mức g.i.ế.c , mắng mỏ càng thêm cay nghiệt.

Ba bốn tên côn đồ sòng bạc vốn một bên xỉa răng, xem kịch, lúc cũng tới.

Gã đại hán cầm đầu rung chân, dọa nạt: “Nhà các ngươi rốt cuộc trả nợ cờ b.ạ.c ? Một trăm lạng bạc, mau lấy ngay, nếu , cái chân còn của con trai các ngươi, chúng cũng đập gãy luôn!”

Vừa , đạp một cước chân thương của Điền lão tứ, khiến kêu gào t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết.

“Cha, nương, cứu con, mau cứu con! Hức hức, con tàn phế!”

Điền lão đầu và lão thái thái liều mạng bảo vệ con trai, quỳ lạy lùi xa.

Hai đó bàn bạc bán viện tử, một là để trả nợ cho con trai, hai là đưa con trai rời khỏi đây, dính dáng đến sòng bạc nữa. Nào ngờ, hôm qua họ mới đưa tin tức, hôm nay bọn sòng bạc chờ kịp mà tay !

Điền lão đầu nghiến răng, đầu với hàng xóm láng giềng: “Các vị, viện tử nhà chúng ai ý ? Một trăm lạng, chỉ cần một trăm lạng là bán!”

Đáng tiếc, hàng xóm láng giềng đều lắc đầu.

“Nhà chúng nhà , mua nữa cũng chẳng ích gì.”

“Nhà cũng , hơn nữa một trăm lạng … giá đắt đấy!”

, năm ngoái nhà Lão Khổng dọn về phía Nam, viện tử của họ còn lớn hơn nhà ngươi, mà chỉ bán tám mươi lạng thôi!”

Điền lão đầu tức giận gân cổ lên gào: “Phòng ốc tiền viện hậu viện nhà cộng hơn mười gian, cho thuê thôi, mỗi tháng cũng một hai lạng bạc! Sao bán một trăm lạng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-132-van-su-deu-ha-dang-duy-chi-co-doc-sach-la-cao-quy.html.]

Mọi xung quanh đều bĩu môi, hiển nhiên đồng tình với lời .

Lúc , Ngũ trung nhân vội vàng chen , hì hì chắp tay chào hỏi , mới tiến đến gần Điền lão đầu và lão thái thái, : “Điền đại bá, đại nương, quả thật là trùng hợp! Hôm qua các vị bán viện tử, hôm nay khách xem nhà. Các vị… nếu đổi ý, chúng bàn bạc một chút nhé?”

Mọi và vợ chồng Điền lão đầu đều kinh ngạc lắng , quả thật quá trùng hợp, ai mua thì khách đến tận cửa.

Mọi về phía Lý lão tứ và Đường Điềm cùng Ngũ trung nhân, ai nấy đều đ.á.n.h giá từ xuống .

“Đây là từ đến ? Sao chạy đến chỗ chúng mua viện tử?”

, thấy giống từ phía Nam đến!”

Lý lão tứ cũng hề rụt rè, ha hả với : “Các vị thúc bá thẩm tử, chào , nhà quả thực chuyển từ phía Nam đến, nhưng sẽ định cư ở Tắc Bắc . Đứa nhỏ trong nhà là nhân tài sách, cho nên dự tính mua một cái viện tử trong thành để ở thường xuyên, tiện cho con cháu học. Sau nếu thật sự duyên láng giềng, mong chiếu cố nhiều hơn.”

Vạn sự đều hạ đẳng, duy chỉ sách là cao quý!

Nghe láng giềng mới là nhà sách, sắc mặt rõ ràng hơn vài phần. Dù tạm thời hiểu rõ nhân phẩm của láng giềng mới, nhưng dù vẫn hơn nhà họ Điền một thằng nghiện cờ bạc!

“Dễ , dễ ! Trẻ con mà sách là , thi Trạng nguyên nhé!”

, Mặc Trì Phủ chúng nhiều trường học !”

Mọi nhao nhao hưởng ứng, thậm chí còn kéo Lý lão tứ thêm vài câu.

Vợ chồng Điền lão đầu vốn đang sốt ruột bán nhà, nhưng khi thấy thực sự mua, họ rút lui.

Điền lão thái đen mặt lẩm bẩm: “Hừ, còn chắc dọn , nhận láng giềng mới !”

Bọn côn đồ sòng bạc đương nhiên là vui nhất khi thấy nhà họ Điền bán viện tử, , gã đại hán cầm đầu giơ chân lên, ngay lập tức, tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Điền lão tứ vang lên!

“Mau bán , lấy bạc, các ngươi cứ chờ mà nhặt xác Điền lão tứ!”

“Hức hức, bán, chúng bán!” Điền lão thái đập tay xuống đất, lóc t.h.ả.m thiết, “Trời ơi, chúng rốt cuộc tạo nghiệp gì, về già còn chịu khổ thế !”

Dù là láng giềng lâu năm, dù thường ngày chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng lúc thấy cảnh đó, trong lòng khỏi thương cảm.

Đường Điềm điều đó, trong lòng lạnh, nhưng mặt đầy vẻ ngây thơ, dùng giọng non nớt với Lý lão tứ.

“Tứ cữu cữu, tại bọn họ ạ? Nhị lão gia , con dạy là của cha. Có bọn họ hối hận vì dạy dỗ con trai tử tế ? Có nếu con trai bọn họ cũng sách như đại ca , thì đ.á.n.h bạc ! Hôm nay cũng cần bán cả viện tử của cha để trả nợ cờ b.ạ.c nữa?”

, cũng nghĩ như thế! Ai cũng Mặc Trì Phủ học phong hưng thịnh, còn học viện Lộc Sơn như , lẽ trẻ con ở đây sách nhiều hơn, hiểu lễ nghĩa hiếu đạo hơn chứ. Không ngờ, cũng kẻ bất tài vô dụng!”

Lý lão tứ lắc đầu, tặc lưỡi, cứ như thể tiếc nuối vì Mặc Trì Phủ chỉ hư danh .

Mọi xung quanh đều nhíu mày, Mặc Trì, họ vốn kiêu hãnh. lúc ngoài nghi ngờ thương hại, chẳng khác nào giẫm đạp lên mặt mũi. Đương nhiên, với những kẻ ô danh Mặc Trì như nhà họ Điền, họ cũng còn lòng thương xót nữa. Loại phân lừa , mau cuốn xéo khỏi nồi canh mới là lẽ !

Có một lão nhân râu bạc ho khan hai tiếng lên tiếng: “Điền lão hèn, các ngươi đừng nữa. Có bán viện tử , mau quyết định . Chúng láng giềng với các ngươi bao năm nay, cũng sẵn lòng chứng. Các ngươi cầm tiền nhà, mau lo xong chuyện tai họa của Tiểu Tứ, dọn xa một chút, đừng để nó dính cờ b.ạ.c nữa, tìm công việc mưu sinh tử tế mà .”

Loading...