Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 131: Chiều Con Như Giết Con

Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:23:06
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Yên tâm, yên tâm! Nhân công bếp chúng đều ký khế ước chết, ai dám lời." Lão chưởng quầy vô cùng tự tin, thiếu điều vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Vẫn như cũ, lấy một gói lớn bánh rán do nhà bếp chiên, nhét cho Đường Điềm, mới vui vẻ về việc.

Đường Điềm nháy mắt với Lý Lão Tứ, nhét bánh rán cái sọt, hai cữu cháu liền bước phía ngoài ngõ.

Quả nhiên, một đám đột nhiên vây , ai nấy đều xoa tay, gượng lấy lòng.

Lý Lão Tứ nhíu mày, chắn ngoại sanh nữ lưng, hỏi: "Các ngươi là ai, chặn đường chúng gì?"

Cả đám đồng loạt đẩy một tên mập mạp mặc áo xanh. Tên mập mạp khách khí, tựa như một vị Di Đà Phật, chắp tay hành lễ.

"Ôi chao, vị Đường gia bán giá đỗ ? Chúng , chúng mua giá đỗ!"

33_Lý Lão Tứ trong lòng an tâm, cũng đáp lễ, hỏi: "Các ngươi là chưởng quầy mở quán ăn và tửu lầu ? Trước đây tỷ tỷ nhà hẳn để giá đỗ cho vài trong các ngươi , vốn tưởng rằng các ngươi sẽ đặt hàng tiếp, ngờ cách nhiều ngày như mới tìm đến."

Tên mập mạp chút hổ, nhưng cũng che giấu.

Cái đó... giấu , chúng thật sự là bụng hẹp hòi, kiến thức nông cạn. Lần tuy giữ giá đỗ, nhưng đều sợ ăn sẽ đau bụng, hơn nữa cũng thực sự nấu nướng. Chuyện là... gần đây thấy Tứ Quý Xuân bán giá đỗ nổi tiếng quá, luôn thực khách đến cửa hàng chúng hỏi. Chúng liền nghĩ đến việc bán giá đỗ ..."

Mấy vị tiểu chưởng quầy khác cũng nhao nhao mở lời, bắt đầu .

" , đại , chúng quả thực nhát gan dám thử."

"Tiệm nhỏ của chúng , vạn nhất xảy chút vấn đề, nghiệp mưu sinh của cả nhà già trẻ đều mất hết."

Lý Lão Tứ Đường Điềm, thấy nàng gật đầu, liền sảng khoái đồng ý.

“Được, nếu các vị mua, nhà cũng ngại bán. Các vị báo tên tiệm và lượng, sẽ ghi . Nếu lượng quá nhiều, ngày mốt thể giao đến.”

“Tuyệt vời quá, đại ! Đa tạ, đa tạ!”

, đa tạ đại . Nhà gọi là Hảo Vận Lai Thực Phố, cần hai mươi cân!”

“Ta cũng cần hai mươi cân!”

Đường Điềm mượn chiếc túi vải che chắn, lấy giấy bút từ gian . Lý lão tứ tuy chữ nhiều, nhưng cũng miễn cưỡng đủ để ghi tên và lượng.

Bận rộn một lát, các vị chưởng quỹ nhỏ trút gánh nặng trong lòng, tự cho rằng việc buôn bán của sắp như Tứ Quý Xuân, thế là hớn hở về nhà.

Lý lão tứ và Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm, cũng mừng rỡ kém.

Hai thấy mặt trời vẫn còn cao, bèn tính tìm Ngũ trung nhân.

Kết quả, khi ló mặt ở đầu hẻm Thanh Thạch, họ thấy Ngũ trung nhân đang duỗi dài cổ trông ngóng .

Đột nhiên thấy họ, Ngũ trung nhân cuốn tới như một cơn gió.

“Ôi chao, Lý đại ca, tiểu tiểu thư, cuối cùng các vị cũng tới !” Ngũ trung nhân sốt ruột giậm chân, “Ta thật hận thể mọc cánh bay tìm các vị, nhưng các vị để địa chỉ! Mau mau, theo ngay, đang bán gấp cái viện tử, lỡ mất hôm nay là còn cơ hội nào khác .”

Vừa , y kéo Lý lão tứ và Đường Điềm cuống cuồng chạy về phía cuối hẻm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-131-chieu-con-nhu-giet-con.html.]

Lý lão tứ sợ Đường Điềm ngã, liền vác luôn nàng lên vai, tranh thủ hỏi vài câu.

Hóa , gia đình ở cuối hẻm ba cô con gái và một đứa con trai. Đứa con trai chiều hư đến mức chẳng , văn thành võ chẳng xong, còn dính tật cờ bạc, bại hoại hết tiền tiết kiệm của gia đình, thậm chí còn khiến ba chị suýt chút nữa hòa ly.

Cha ngăn , khuyên nổi, nỡ giáo huấn, khiến con trai càng ngày càng càn, bắt đầu vay những món nợ lãi đẻ lãi con ở sòng bạc.

Giờ đây, trong nhà bạc để trả nợ, con trai bọn đ.á.n.h thuê của sòng bạc áp giải đòi nợ, nếu bạc, con trai chắc chắn kết cục .

Đôi vợ chồng già còn cách nào, đành bán viện tử, cứu con tính .

Lý lão tứ nhíu mày, e ngại những chuyện rối ren . Dù mua viện tử, e rằng cũng gặp phiền phức.

Ngũ trung nhân cũng là tinh ranh, lẽ sự lo lắng của Lý lão tứ, bèn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lý đại ca, cũng cần quá lo lắng. Nếu mua viện tử , chắc chắn đến nha môn đăng bộ, đổi khế ước nhà. Dù gây rối, tổng thể coi luật pháp chứ.”

Lý lão tứ trong lòng thoáng thả lỏng hơn đôi chút, còn Đường Điềm thấy sự náo nhiệt ở đằng xa, bèn hỏi: “Có ở đằng ạ?”

“Phải, !” Ngũ trung nhân nhảy lên một cái, mắt lóe sáng, nhỏ giọng thúc giục, “Đi, mau mau qua đó! Bọn sòng bạc đến đòi nợ ! Ôi chao, hình như đ.á.n.h gãy chân Điền lão tứ !”

Nói , ba đến bên ngoài một viện tử ở cuối phố. Một láng giềng cũng thấy động tĩnh, đang vây kín cổng nhà họ Điền.

Hai lão già tóc bạc đang ôm lấy một thanh niên hai mươi tuổi, lóc t.h.ả.m thiết đến mức đứt từng đoạn ruột!

Ống chân trái của thanh niên cong queo, lờ mờ thấm máu, hiển nhiên là thương nhẹ, đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nước mắt nước mũi tèm lem.

Lão nhân đầu bạc nắn chân cho con trai nhưng , chỉ thể gào : “Mau tìm đại phu đến, hức hức, cứu con trai !”

Lão thái thái nắm tay con trai cũng đau lòng phát điên, nhưng vẫn quên mắng nhiếc ba phụ nữ bên cạnh.

“Đều tại mấy đứa vô dụng chúng bay! Giá như chúng bay chịu đưa tiền , thì đến nỗi đ.á.n.h gãy chân em trai chúng bay! Hức hức, nhà chỉ một độc đinh là nó, nếu nó xảy chuyện, và cha chúng bay cũng sống nổi!”

Ba phụ nữ đều mặc áo bông váy vải, tuy vá víu nhưng giặt đến bạc màu, rõ ràng cuộc sống gia đình mấy dư dả.

Người phụ nữ lớn tuổi nhất mặt mày vô cảm, nhỏ giọng biện bạch cho bản và các em gái.

“Nương, khi chúng con xuất giá, và cha lấy lễ hỏi quá cao, chúng con coi như bán cho nhà chồng . bấy nhiêu năm qua, các cứ náo loạn ngừng, ép chúng con lấy ít bạc từ nhà chồng, họ nổi giận ! Nếu chúng con còn cố chấp lo cho nhà , sẽ đuổi khỏi nhà mất!”

Điền lão thái chẳng hề lọt tai, vẫn tiếp tục ép buộc.

“Các ngươi chính là tâm địa sắt đá, em trai chết! Các ngươi sinh con cho nhà chồng, họ thể đuổi các ngươi ngoài? Ta cũng đòi nhiều, mỗi nhà các ngươi chia một chút, tổng cộng ba mươi lạng là đủ, em trai các ngươi thể sống sót! Mau về lấy tiền cho !”

Ba phụ nữ thấy mẫu như , màng đến sống c.h.ế.t của họ ở nhà chồng, cũng tủi mà gạt nước mắt.

“Nương, chúng con cũng là con gái của , chỉ vì Tiểu Tứ mà dồn hết chúng con đường c.h.ế.t ?”

Những hàng xóm xung quanh thấy, tính tình thẳng thắn, nhịn mà lên tiếng bênh vực.

“Điền thẩm tử, bà thể thế! Con gái gả như bát nước hắt ! Bà nhận sính lễ, họ chính là nhà chồng, thể cứ mãi hãm hại nhà chồng để giúp đỡ nhà đẻ, cái lý đó!”

, thẩm tử, ngoài , nhưng chúng đều rõ. Khi mấy cô nương xuất giá, bà còn nỡ tặng một chiếc vòng bạc nào, chỉ mang theo hai chăn đệm. Họ hiếu thảo , bà đừng tổn thương lòng con cái nữa. Nay thấy Tiểu Tứ là kẻ bất tài, bà vì nó mà còn ức h.i.ế.p ba cô con gái quá đáng hơn, đến lúc về già thật sự sẽ ai nương tựa !”

Ba phụ nữ những lời công đạo , nhịn càng dữ dội hơn.

Loading...