Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 107: Thân vương có lệnh, nhanh chóng lên đường!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 22:21:57
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm ngày thứ hai, những đàn ông già trẻ trong thôn, vẫn là đội hình săn , chuẩn xuất phát.
Lý lão Tứ đeo chiếc giỏ, bên trong vẫn là gạo thô, cải thảo và củ cải mà Đường Điềm đưa cho.
Người già yếu, phụ nữ và trẻ em trong thôn quen , ngược hề lo lắng, đùa thúc giục nhanh lên, nếu các thôn khác tin đuổi theo cái đuôi!
Quả nhiên ngoài dự đoán, đội ngũ hơn một canh giờ, thấy xa xa của thôn khác cũng núi, chỉ là cùng một hướng, chắc sẽ gặp .
Khi trời tối hẳn, đội ngũ vẫn trở về, đều cảm thấy lo lắng.
May mắn , buổi trưa khi mặt trời mọc, đội ngũ cuối cùng cũng xuống núi.
Đường Điềm lưng đại ca, lén đếm , thấy thiếu một ai, nàng mới yên tâm.
Lý lão Tứ cũng đang tìm kiếm khắp nơi, thấy cháu gái, liền rút những chiếc lông vũ rực rỡ trong giỏ, như dâng báu vật: “Đường Bảo Nhi, thấy ? Tối nay cữu cữu sẽ cầu lông cho con!”
Đường Điềm tít mắt, hỏi: “Cữu cữu, tại các dừng núi một đêm ?”
Lý lão Tứ khoát tay vẻ để tâm: “Thỏ gà rừng núi bắt hết , còn thôn khác đến tranh giành, hôm qua bận đến tối mà chúng vẫn săn đủ . Đành đặt thêm bẫy dây, chờ cả một đêm, sáng nay thu hoạch thêm một mẻ, mới về!”
Không xa, nhị gia gia cũng đang chuyện với dân làng, đó nhanh chóng phân chia con mồi.
Quản sự và hộ vệ của các gia đình quân thuộc trong thôn thấy động tĩnh cũng mang gạo thô đến, tụ tập .
Bọn họ thấy gà rừng và thỏ mà chọn để đổi cho đều là những con béo nhất, khỏi vui mừng, hết lời khen ngợi vài câu.
Sau khi tiễn khách mua, Lý nhị gia gia bắt đầu chia gạo thô cho các nhà.
Lương thực chính là căn bản để sống sót, những chiếc túi lương thực vốn sắp cạn kiệt, nay lấp đầy, tất cả đều nở nụ rạng rỡ khuôn mặt.
Theo lệ cũ, Lý nhị gia gia chia cho nhà Đường Điềm ba phần mười con mồi, nhưng như , gà thỏ còn để cả làng nấu nồi lớn cùng ăn thịt chỉ còn ba con.
Lý Thu Sương chủ động chia thêm hai con thỏ , khiến rối rít cảm ơn, bữa cơm nồi lớn diễn trong khí vô cùng náo nhiệt!
Khi đêm khuya thanh vắng, Đường Điềm lấy chiếc thùng lớn, nấu lượng lớn canh gà, đó cất gian, dự định dùng đường để nấu cháo, mì sợi hoặc súp bột viên, ngon miệng bồi bổ thể!
Còn mấy con thỏ còn , nàng lột da lọc xương, hầm một chậu lớn với khoai tây, đường thể kẹp bánh màn thầu hoặc bánh hấp rau, ăn cũng tiện lợi!
Cứ như , các nhà âm thầm chuẩn , chờ bên Tái Bắc đến.
Cứ chờ đợi như thế, hết tháng Giêng, đến ngày mùng hai tháng Hai.
Mùng hai tháng Hai ăn thịt thủ lợn, gặm chân giò!
Đường Điềm đó mua mấy chiếc chân giò ở huyện thành, đều cúng cho tổ tiên, giờ thì nàng lôi hết chân gà tích cóp , định một phiên bản chân gà hầm tương thế.
Chân gà rừng mấy thịt, da cũng dai, thả nồi đất ninh cả một canh giờ, vẫn thể gặm nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-107-than-vuong-co-lenh-nhanh-chong-len-duong.html.]
Đường Hải cầm một chiếc chân gà, nhe răng nhếch mép cố sức gặm, cuối cùng thậm chí còn nhổ cả chiếc răng hàm …
“Nương, răng! Huhu, răng! Gà ăn răng!” Thằng bé ngốc chảy đầy m.á.u mồm, quả thực là sợ hãi.
Lý Thu Sương buồn xót xa, lấy nước cho con trai súc miệng, trách cứ liếc con gái: “Con đúng là lắm trò, bảo chân gà ăn , con chịu tin!”
“Hề hề!” Đường Điềm đảo mắt loạn xạ, đầy chột , vắt óc tìm một cái cớ.
lúc , bên ngoài hầm đất đột nhiên trở nên hỗn loạn, dường như vô đang chạy tán loạn và la hét.
Cả nhà bốn giật , cũng chẳng màng đến chân gà nữa, vội vàng chui khỏi cửa.
Lúc , mặt trời bên ngoài còn lặn, hơn trăm kỵ binh phong trần mệt mỏi dừng ở vị trí cửa thôn, đang chuyện với những quý nhân quân thuộc.
Mọi ở Đường Gia Bảo, cùng với của mười một thôn trại khác tin kéo đến, đều tụ tập ở bên cạnh.
Người dẫn đầu kỵ binh là một Tổng Kỳ trẻ tuổi, hai mươi tuổi, hai má gió thổi đỏ bừng, ánh mắt sắc bén.
Có lẽ thấy quân hộ mặt gần đủ, y cất cao giọng : “Thân vương lệnh, chiến sự biên quan tạm ngừng, các quân hộ di cư nhanh chóng lên đường, bén rễ ở Tái Bắc, chậm trễ vụ xuân! Sáng sớm ngày mai khởi hành, nửa tháng đến trấn biên ải! Kẻ nào dám trì hoãn hành trình, chém!”
Tất cả đều rùng , quãng đường nửa tháng chừng vẻ thoải mái, nhưng hiện tại vẫn là mùa gió tuyết bay lượn, vạn nhất đường gặp khó khăn mà chậm trễ, đó chính là chống quân lệnh!
Mọi ở Đường Gia Bảo , trong lòng ít nhiều cũng sự chuẩn , dù chuẩn hơn nửa tháng , chỉ cần thu xếp sơ qua những hành lý cuối cùng là xong.
nhiều ở các thôn trại khác chuẩn , nhịn phàn nàn.
“Sao là thế ? Chỉ cho một đêm, đủ thời gian thu xếp đồ đạc!”
“ thế, còn sửa xe đẩy nữa, đó bánh xe hỏng, căn bản !”
“Ta cũng đóng một chiếc xe trượt, cả nhà già trẻ thêm nửa tháng, sợ là chống chịu nổi!”
Vị Tổng Kỳ nhíu mày, vô cùng thiếu kiên nhẫn khoát tay quát lớn: “Các ngươi về phía bắc, chính là để di cư đến Tái Bắc! Đây là Tái Bắc ? Đây chỉ là nơi tạm trú, bất cứ lúc nào cũng tiếp tục lên đường! Ai bảo các ngươi coi đây là nhà? Ta nên cho các ngươi nửa tháng để chuẩn ? Rồi tất cả cùng kháng lệnh chịu c.h.é.m đầu, cùng gặp Diêm Vương gia!”
Những chuyện lập tức ngậm miệng, rụt cổ , dám lên tiếng nữa.
Lý nhị gia gia còn hỏi thăm vài câu về chiến sự ở Tái Bắc, đúng lúc Đường lão nhị đang đỡ Đường lão thái, lảo đảo chạy tới.
Đường lão thái lập tức túm lấy tay áo vị Tổng Kỳ, lo lắng hỏi: “Ngươi là con trai phái tới ? Nó mang lương thực và bạc cho chúng ?”
Vị Tổng Kỳ lập tức hất tay bà , chất vấn: “Ngươi là nào? Ai là con trai ngươi?”
“Đường Đại Dũng!” Đường lão nhị đợi , vội vàng xen : “Đại ca là Đường Đại Dũng Đường tướng quân, chính là Đường Đại Dũng cưới công chúa đó! Ô Lan công chúa tìm đại ca ? Đại ca nàng bỏ rơi chúng ở đây , đại ca gửi bạc và lương thực cho chúng ? Cả nhà già trẻ chúng đói mấy ngày , chỉ trông cậy cứu mạng thôi!”
Vị Tổng Kỳ thần sắc chút kỳ quái, suy nghĩ một lát : “Đường Đại Dũng Đường tướng quân, thì , nhưng việc trướng . Chàng cũng nhờ mang bất cứ thứ gì đến, các ngươi vấn đề gì, cứ đợi đến Tái Bắc, tự hỏi .”