Từ Đồng Ruộng Tới Vương Triều: Cô Bé Gây Chấn Động - Chương 1: Mượn lương – chính là mượn mạng!

Cập nhật lúc: 2025-10-02 03:36:45
Lượt xem: 27

Cuối thu.

Đại Tề quốc trải qua bốn năm thiên tai liên tiếp, nay là cảnh tang thương khắp chốn, dân tình đói khổ nơi nương tựa.

Tại trấn Tân An, cách kinh thành tám mươi dặm, trong tòa Đường gia bảo, đại tức phụ của Đường gia – Lý Thu Sương – đang quỳ rạp giữa sân, trong lòng ôm lấy đứa con gái hấp hối, cố sức nén nước mắt để rơi.

"Nương! Con cầu xin , chỉ cần cho con vài đồng cũng ! Đường Bảo sốt suốt hai ngày , nhất định tìm đại phu xem mạch! Nếu cứ kéo dài thế … con bé cũng sẽ thiêu thành ngốc mất thôi! Nương, xin thương lấy hài tử của Đại Dũng – c.h.ế.t trận ngoài biên cương mà cứu lấy con bé !"

Lúc , Đường Điềm – đứa trẻ đang mê man trong lòng vật gì đ.â.m , đau nhói. Nàng nhíu mày mở mắt, đúng khoảnh khắc , một đoạn ký ức ngắn lạ lẫm ùa tới khiến đầu nàng choáng váng, dày cuộn lên từng cơn.

Vừa mới bỏ mạng trong bầy tang thi nơi mạt thế, chớp mắt trọng sinh thành một bé gái bốn tuổi trùng tên trùng họ?

Cô nhi từ nhỏ, từng nếm đủ đắng cay nhân thế, chẳng ngờ còn thể kỳ duyên thế !

Nàng liếc mắt trời thu âm u, quanh là tiểu viện tàn tạ, cùng ánh mắt dừng nơi đang ôm lấy – Lý Thu Sương.

Tuy tuổi chỉ ngoài ba mươi, nhưng vì lao lực nhiều năm, dung nhan bà lụi tàn như phụ nhân năm mươi. Áo vá chồng vá, tay chân gầy gò khô héo, hốc mắt trũng sâu, làn da xạm vàng, trán còn m.á.u tươm từ vết quỳ lạy – thật khiến đau lòng đến cực điểm.

Trái , bậc thềm đối diện là lão thái thái Đường gia – bà vận bộ xiêm y nâu sẫm còn tám phần mới, hình đẫy đà, mặt đầy thịt mỡ lạnh lùng, tóc búi cài trâm bạc lấp lánh – thế nào cũng chẳng giống một từng chịu khổ trong năm đói.

Giờ phút , sắc mặt lão thái một tia thương cảm, ngược còn giận dữ giơ tay chỉ trỏ, mắng c.h.ử.i như sấm:

"Tiện phụ thối tha, ngươi còn hổ hả?! Năm đói đến nơi , cả nhà còn chẳng đủ cơm ăn, ngươi lấy bạc đòi mời đại phu? Con nhãi đó c.h.ế.t thì chết, cuốn trong cỏ lau đem chôn , đổi nhà khác, sớm đem bỏ nồi nấu ! Ít còn ăn vài bữa no! Cút mau, mang nó c.h.ế.t xa một chút, còn dám liên lụy Đường gia, lão đ.á.n.h c.h.ế.t cả lũ!"

Một bên, nhị tẩu của Đường gia – Lưu Mai Hoa – cũng hăng hái chen miệng phụ họa, vung tay áo, giọng đầy đắc ý:

"Phải đó, đại tẩu, đừng khó nương nữa. Giờ đừng bạc, một hạt lương cũng chẳng còn. Rau dại, lá cây ngoài vặt sạch, cả nhà ăn bánh cám mấy ngày nay, con – Kim Bảo – táo bón đến mấy ngày , cả đêm đấy!"

"Con trai chị – Xuyên ca nhi – thì hấp hối chẳng sống nổi bao lâu, Hải ca nhi là kẻ ngốc, chẳng trông mong gì. Cả nhà chỉ trông chờ Kim Bảo học hành đỗ đạt quan đổi đời. Vậy mà còn chẳng dám cho con xem bệnh!"

"Huống hồ, đứa con gái đó từ lúc sinh chổi, từ ngày nó cất tiếng , nơi năm nào yên , thiên tai năm nào cũng ! Năm nó bệnh thập tử nhất sinh, ai cũng nó c.h.ế.t chắc, thế mà nó sống, còn ca ca Đại Dũng thì c.h.ế.t trận ngoài biên... Nói chừng, chính nó khắc c.h.ế.t phụ đấy!"

Vừa , mắt ả liếc sang lão thái thái.

Quả nhiên, sắc mặt bà lập tức đen .

"Cút! Cút hết cho ! Mau cút khỏi Đường gia!"

Lão thái thái chộp lấy chổi lớn, giận dữ đ.á.n.h tới con Lý Thu Sương.

Lý Thu Sương vội nghiêng che chở con gái.

"Nương! Đại Dũng là vì nước tử trận, thể đổ lên đầu hài tử?"

lão thái thái chẳng buồn , còn gọi cả hai đứa con trai nhị và tam :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-dong-ruong-toi-vuong-trieu-co-be-gay-chan-dong/chuong-1-muon-luong-chinh-la-muon-mang.html.]

"Còn đó gì? Muốn mẫu khắc c.h.ế.t ? Mau đến đuổi lũ chổi khỏi nhà, lỡ xui xẻo cả nhà thì lúc đó hối cũng muộn!"

Nhị lang Đường gia lười nhác nhưng cũng tiến đến kéo chị dâu và cháu gái. Tam lang thì lập tức chạy đến gian nhà tối tăm kéo Xuyên ca nhi đang bệnh và Hải ca nhi khờ khạo.

Chớp mắt, cả bốn con Lý Thu Sương quăng khỏi cổng lớn Đường gia.

Đường Điềm mặt đất lạnh giá, đầu choáng váng, mắt hoa, lòng chỉ mắng to, nhưng đành lực bất tòng tâm.

Lúc , Xuyên ca nhi mặt tái xanh bò qua, cố sức ôm lấy lòng.

Đường Điềm nhịn mà lẩm bẩm: "Đổi ôm, mà xương vẫn đ.â.m đau trời!"

Sống kiểu gì mà khổ đến thế !

Lý Thu Sương c.ắ.n răng tuyệt vọng, gần như buông xuôi, nhưng ba đứa con mặt...

Nàng nghiến răng, đập cửa viện.

"Nương! Mở cửa! Ba đứa đều là cốt nhục của Đại Dũng ca, suối vàng đang đấy! Người thể !"

Hồi lâu , cửa mới hé mở, nhị lang và vợ ném hai chiếc chăn rách.

Lưu Mai Hoa giả nhân giả nghĩa, khinh khỉnh:

"Đại tẩu, chị cũng đừng trách nương thương. Chị xem sinh con thì khoẻ mạnh, chị thì một đứa bệnh, một đứa ngốc, một đứa như ma c.h.ế.t đói. Nương đuổi chị khỏi nhà là may. Chị cứ trốn , đợi nương nguôi giận, bọn em giúp mấy câu, cho về."

Xuyên ca nhi cãi, nhưng mở miệng ho sặc sụa.

Lưu Mai Hoa vội đóng sầm cửa, mặt đầy ghét bỏ.

Lý Thu Sương cũng giận đến run rẩy, nhưng trời sắp tối, gió lạnh táp thì , nhưng trẻ con thì thể chịu nổi!

Nàng vội ôm chăn, dẫn ba đứa trẻ về căn chòi rách ở đầu thôn.

Cái chòi đó thực chỉ là vài khúc gỗ chắp thành tam giác, bốn bên đóng ván mục, mái phủ tạm bằng cỏ khô – từng là nơi ở của một lão nhân cô độc c.h.ế.t đói hai năm , nay bỏ hoang, miễn cưỡng thành chốn dung của bốn con.

Lúc Lý Thu Sương đang quét dọn bụi bặm, Đường Điềm lén lấy từ gian một lọ d.ư.ợ.c tề hồi phục cuối cùng, pha cùng nước suối linh tuyền, uống cạn một .

Chẳng bao lâu, bụng nàng nóng lên, khí lực dần dần khôi phục, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Thành thật mà , ván cờ mở màn ... đúng là tệ hết chỗ .

cũng may, mẫu và ca ca đều thương nàng, giờ thoát khỏi

Loading...